Diệp Bắc Minh suy nghĩ, nếu có cơ hội cũng luyện cho Chu Nhược Giai một lò luyện đan cũng không tệ.
“Bây giờ xin mời món đấu giá đầu tiên, tranh cung nữ”.
Cùng với tiếng ra lệnh của Lý Gia Hinh, buổi đấu giá được bắt đầu.
Một bức tranh cổ được người ta mang lên, treo trên một cái giá!
Giá khởi điểm ba mươi triệu!
Sau một hồi đấu giá được người ta đấu giá cao tám mươi triệu!
Bảy tám món đấu giá tiếp theo.
Đều là một vài bức tranh chữ cổ.
Diệp Bắc Minh không có hứng thú!
MÃi đến món đồ đấu giá thứ mười lăm.
“Oa, đẹp quá”, Chu Nhược Giai không nhịn được kêu lên một tiếng.
“Sao vậy, thích?”
Diệp Bắc Minh cười hỏi.
Đây là một mặt dây chuyện phỉ thủy màu đỏ tươi như máu!
Được điêu khắc thành hình vẽ phượng hoàng.
Trông rất sống động!
Phỉ thúy đỏ!
Vô cùng hiếm thấy, mỗi một miếng đều là giá trên trời!
Đặc biệt miếng phỉ thúy đỏ điêu khắc thành hình phượng hoàng này đã từng là đồ của cung đình.
Giá trị cao có tiền cũng không mua được!
Quả đúng là quốc bảo!
“Đắt quá, giá khởi điểm tám mươi triệu!”, Chu Nhược Giai lắc đầu.
Một vài nhà giàu vẫn đang cạnh tranh.
“Tám mươi ba triệu!”
“Tám mươi tám triệu!”
“Chín mươi lăm triệu!”
Không còn giá tám mươi triệu nữa, giá cả vẫn còn đang tăng lên.
Cái giá này đối với Chu Nhược Giai mà nói, quả đúng là một con số lớn.
Dù rất thích, nhưng cô cũng không muốn!
Bởi vì quá đắt.
“Không sao”.