Ông ta lập tức xoay người bỏ chạy!
Một tiếng nổ “ầm” vang lên, ông ta phá vỡ tường trong đại diện lao ra ngoài.
Ngay sau đó.
Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” truyền đến, Chu Quốc Nghiệp bay ngược trở về như chó chết!
Lãnh Nguyệt đi vào từ lỗ thủng trên tường: “Chạy đi đâu vậy?”
“Từng hòng ngăn cản tôi!”
Đôi mắt Chu Quốc Nghiệp đỏ bừng, lấy ra một viên đan dược màu đỏ nuốt vào.
Khí huyết toàn thân thiêu đốt, phá vỡ một bức tường khác lao ra.
Ầm!
“A!”
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, Chu Quốc Nghiệp bay trở về lần thứ hai.
Ông ta quỳ rạp trên mặt đất không ngừng hộc máu, rốt cuộc không đứng dậy được nữa.
Sát Chủ lạnh lùng tiêu sái tiến vào: “Đúng là đáng đánh, gân mạch đứt từng khúc, không chết cũng tàn phế!”
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới.
Chu Quốc Nghiệp sợ tới mức khuôn mặt già nua trắng bệch, quỳ rạp trên mặt đất điên cuồng dập đầu: “Cậu Diệp tha mạng, đây không phải là lỗi của tôi!”
“Tôi chỉ là một hạ nhân bình thường, tất cả đều là ý của Chu Hoàng!”
“Cầu xin cậu...”
Diệp Bắc Minh tiến lên từng bước.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện ở trong tay anh, một kiếm, đầu người rơi xuống đất!
Những người khác ở đây sợ tới mức vong lìa khỏi xác, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lúc này, giọng nói giống như thần chết của Diệp Bắc Minh vang lên: “Cho mấy người một sự lựa chọn, ký kết khế ước linh hồn với tôi!”
“Từ giờ trở đi, trở thành người hầu của Diệp Bắc Minh tôi!”
“Con cháu, đời này qua đời khác đều phải phục vụ tôi”.
Ánh mắt anh trầm xuống, nhìn về phía đám người tông chủ Ly Hỏa Tông, môn chủ Bạch Hổ Môn, giáo chủ Tiệt Thiên Giáo.
Mọi âm thanh đều im bặt.
Đột nhiên.
Một lão già tóc đỏ gầm lên một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng...”
Diệp Bắc Minh cũng không thèm nhìn người này, nâng tay đánh ra một quyền!
Ầm!
Lão già tóc đỏ còn chưa nói xong, trong nháy mắt đã hóa thành một cơn mưa máu!
Sát phạt quyết đoán, rõ ràng lưu loát!
“Lệ trưởng lão!”
Tay chân mọi người ở đây đều run rẩy vì sợ hãi.
Lệ trưởng lão là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ!
Vậy mà còn không thể ngăn cản được một quyền của Diệp Bắc Minh?
“Diệp Bắc Minh, cậu giết người lung tung, chúng tôi không phục!”, một lão già khác giận dữ rống lên.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Tôi không cần mấy người phục, chỉ cần các ngươi thần phục!”
Anh cũng không thèm nhìn người này, nâng tay tung ra một quyền!
Ầm!
Một đống máu bay ra.
“Diệp Bắc...”
Ầm! Ầm! Ầm!
Hơn mười cơn mưa máu lần lượt nổ tung, tất cả đều là những người không phục!
Mọi người sợ tới mức da đầu run lên.
Trái tim như muốn nứt ra!