“Diệp Bắc Minh đến từ Giang Nam?”
“Anh ta có một trăm tỷ hả?”, có người nghi ngờ.
“Có lẽ là có thật, tài sản nhà họ Triệu, dù thế nào cũng có mấy chục tỷ chứ, cộng thêm phủ vua Giang Nam…”, có người trả lời.
“Vãi, bại gia chi tử!”
“Anh ta ra giá cho vui phải không?”
“Đây là phòng đấu giá Sotheby's, do nhà họ Lý chủ trì, cho dù là nhà họ Diệp ở Long Đô cũng không dám ra giá cho vui”, một số phú hào lắc đầu.
Lần này Diệp Bắc Minh gặp rắc rối lớn rồi.
Hoặc là lấy ra một trăm tỷ, mua chiếc đỉnh này.
Hoặc là… có thể sẽ chết.
“Vãi!”
Vương Trường An sợ đến run rẩy.
Lý Khắc Hùng nuốt nước miếng: “Cậu Diệp, chơi lớn đấy”.
“Sợ cái gì? Cho dù xảy ra chuyện, đã có người đó chống đỡ!”, Vương Trường An cau mày.
Lý Khắc Hùng nghĩ đến người đó ở Long Đô, bất giác gật đầu.
Nhà họ Lý và phòng đấu giá Sotheby's cũng không bằng một câu của người đó!
“Một trăm tỷ?”
Ngụy Tử Khanh sợ giật mình, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Diệp Bắc Minh này điên rồi sao?
Anh ta lấy tự tin ở đâu ra!
Đôi mắt Chiba Sadako lập tức nổi đầy tia máu, cô ta gầm lên nói: “Không thể nào! Diệp Bắc Minh có thể bỏ ra một trăm tỷ sao?”
“Tuyệt đối không thể nào!”
“Anh ta đang hô bừa, chắc chắc là đang ra giá bừa bãi!”
“Tôi yêu cầu anh ta phải chứng minh tài sản, nếu anh ta không có một trăm tỷ, thì chiếc đỉnh này là của tôi!”
Chiba Sadako sắp phát điên.
Tuy cô ta đã khoác lác tận mây xanh, không tiếc mọi giá, phải có được chiếc đỉnh này.
Nhưng cô ta cũng không có tư cách sử dụng đến một trăm tỷ!
Nếu cô ta thực sự bỏ ra một trăm tỷ đấu giá chiếc đỉnh này.
Những người nắm quyền của gia tộc Chiba nhất định cho rằng cô ta không có năng lực.
Vẻ mặt Lý Gia Hinh trầm xuống, hơi khó xử.