Trả lời cho bọn họ là một kiếm của Diệp Bắc Minh.
Kiếm khí xao động mang theo tiếng rồng ngâm.
Mấy người đàn ông trung niên vừa lên tiếng kia đã bị kiếm khí chém trúng, lưỡi kiếm lướt qua nháy mắt bọn họ đã thành bãi máu loãng.
“Cậu!”
Đồng tử của người gia tộc Đạm Đài co rút, bọn họ hoảng hốt lùi về sau.
Đạm Đài Quyết hét to: “Diệp Bắc Minh, cậu điên rồi hả? Sao dám đại khai sát giới ở đây chứ?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, không nói một lời.
Kiếm thứ hai đã chém xuống.
Phụt! Phụt! Phụt!
Một đống máu nổ tung, chốc lát mấy trăm người đã mất mạng.
Máu chảy thành sông.
Đạm Đài Lâm sợ run chân, chạy trối chết.
“Cô tính bỏ chạy à?”
Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn, rồi hóa thành tia sáng lao lên.
Mấy chốc đã đến trước mặt Đạm Đài Lâm: “Cô định đi đâu thế?”
Đạm Đài Lâm sợ run người, ngã ngồi trên mặt đất: “Đừng mà, tôi...”
Diệp Bắc trông hệt như thần chết, ánh mắt anh vô cùng lạnh lẽo: “Là cô tra tấn chị Tiểu Yêu hả? Giết cô thì khoan dung cho cô quá!”
“Quỷ Môn Thập Tam Châm có một phương pháp tra tấn, sẽ khiến cô cảm thấy như ác quỷ đang ăn thịt mình!”
“Tôi chưa bao giờ sử dụng nó cho người, nay cô may mắn lắm đấy!”
Vút! Vút! Vút!
Anh vung tay lên, hơn mười cái ngâm châm đâm vào cơ thể Đạm Đài Lâm.
Ngay sau đó, Đạm Đài Lâm cảm thấy cơ thể mình đau đớn như có cái gì đó đang gặm cắn máu thịt của mình.
“Á!”
Một tiếng hét đau thấu ruột thấu gan vang lên.
Diệp Bắc Minh lẳng lặng nhìn: “Đau đớn cơ thể còn lâu mới đủ!”
“Cô cũng phải từ từ tận hưởng nỗi đau từ linh hồn!”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, mi tâm Diệp Bắc Minh bỗng mở ra một con mắt dựng thẳng.
Đó là con mắt thần ma.
Một sợi tơ máu đi vào trong đầu Đạm Đài Lâm, cô ta lấy hai tay ôm chặt đầu, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Rầm rầm rầm!
“Không... đừng mà... đừng lại đây...”
Trong đầu Đạm Đài Lâm xuất hiện vô số ác quỷ cuồng loạn cắn xé máu thịt của cô ta.
Kết hợp với Quỷ Môn Thập Tam Châm sẽ cho cô ta một trải nghiệm rất chân thật.
Lúc này, Đạm Đài Lâm đã không còn phân biệt được đâu là hiện thực đâu là ảo giác.
“Á!”