Đám người Thanh Huyền Tông điên cuồng nuốt nước miếng!
Hô hấp dồn dập, đôi mắt đỏ bừng!
Lãnh Nguyệt hoàn toàn ngây ra: “Minh Nhi, rốt cuộc con đã lấy được cái gì ở trong tháp Trấn Giới?”
Đôi mắt già nua của đám người Vương Kiếm Sinh, Bách Lý Phong Hoa, Thạch Thiếu Giang điên cuồng co rút lại!
Ngạo Thiên Trì gầm lên một tiếng: “Đậu má! Diệp Bắc Minh, cậu coi cảnh giới Thần Chủ là cái gì?”
Sắc mặt Lăng Nho Phong rất khó coi: “Thật sự nghĩ cậu là vô địch sao?”
Dạ Phá Dương phun ra một câu: “Một người khiêu khích ba người chúng tôi? Làm sao cậu dám!”
“Giết!”
Một tiếng hét to vang lên!
Dạ Phá Dương trong nháy mắt đột phá vận tốc âm thanh, ma thương trong tay chém về phía Diệp Bắc Minh!
“Ngu xuẩn!”
Diệp Bắc Minh quát lạnh một tiếng, vung mạnh kiếm Đoạn Long lên.
Một tiếng “keng” truyền ra.
Ma thương không chịu nổi một kích, lập tức vỡ nát!
Dạ Phá Dương cũng bay ngược ra ngoài, chật vật rơi xuống mặt đất, lùi bình bịch về phía sau hơn mười bước!
Vất vả lắm ông ta dừng bước được, lại lập tức phun “phụt” ra một ngụm máu!
Sắc mặt cực kỳ tái nhợt!
“Cậu... Không đúng! Cho dù cậu có cầm kiếm Long Đồ trong tay cũng tuyệt đối không có khả năng bộc phát ra lực lượng như vậy!”
“Nhầm rồi!”
Sắc mặt Dạ Phá Dương thay đổi, cả người run rẩy: “Chúng ta đều nhầm rồi!”
“Thứ mà cậu ta dựa vào không phải kiếm Long Đồ, tên nhóc này có vấn đề!”
Lăng Nho Phong và Ngạo Thiên Trì ngẩn ngơ: “Cái gì? Không phải bởi vì lực lượng của kiếm Long Đồ?”
Diệp Bắc Minh cong khóe miệng lên cười lạnh: “Bây giờ mới biết thì đã muộn rồi”.
“Nhưng mà cũng không sao cả, kiếp sau chú ý đi”.
Anh bước từng bước đến trước người Dạ Phá Dương, kiếm Đoạn Long lần lượt chém ra năm kiếm khí!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn kiếm chém vào tay chân của Dạ Phá Dương, kiếm thứ năm xuyên qua đan điền của ông ta!
“Oa!”
“Tông chủ quá trâu bò!”
Đám người của Thanh Huyền Tông kích động đến mức run rẩy!
“Tên súc sinh, cậu dám...”
Ầm!
Diệp Bắc Minh lười liếc ông ta thêm một cái, đá một cái vỡ cằm của Dạ Phá Dương!
Anh không hề dừng lại, cầm kiếm Đoạn Long trong tay đánh về phía Ngạo Thiên Trì và Lăng Nho Phong!
“A...”
Hai người Ngạo Thiên Trì và Lăng Nho Phong chỉ cảm thấy lạnh cả người, hơi lạnh từ lòng bàn chân lao thẳng lên đến đỉnh đầu.
Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, khuôn mặt già nua trong nháy mắt trắng bệch!
Đôi mắt Ngạo Thiên Trì tràn ngập tơ máu, tròng mắt như muốn nổ tung: “Anh Lăng, mẹ nó kẻ này cực kỳ nghịch thiên!”