“Gì cơ? Bắc Minh hả?”
Lâm Hi ngơ ngác.
Cặp mắt xếch của Tần Lôi trợn tròn, nuốt một ngụm nước miếng nói: “Sư muội Uyển Nhi à, cả hai?”
Nam Cung Uyển nhìn về phía Diệp Bắc Minh đáp: “Tôi đã biết chuyện cũ của Bắc Minh rồi”.
Vừa rồi ở trong màn sương đen kia, Diệp Bắc Minh đã kể lại thân thế lai lịch và tất cả mọi thứ về mình ngoại trừ tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra.
Sau khi Nam Cung Uyển nghe xong câu chuyện của Diệp Bắc Minh thì suy nghĩ đã thay đổi.
Người đàn ông trước mặt mình có một sức quyến rũ khó cưỡng.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Uyển Nhi, tôi có chút chuyện cần xử lý”.
“À, vâng ạ”.
Nam Cung Uyển gật đầu.
Ngay khi mọi người còn đang ngỡ ngàng, Diệp Bắc Minh bước trước mặt Nhan Như Ngọc, nói: “Cô Nhan, hai ta vừa đi vừa nói chuyện nhé”.
“Vãi cả...”
“Quần què!”
“Cầm thú! Đồ cầm thú!”
Một tràng tiếng kêu than phẫn nộ vang lên: “Cô Nhan nhìn kỹ đi, tên nhãi kia chính là một tên tệ bạc mà!”
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì cô không biết sao? Đừng đồng ý với cậu ta mà!”
Vẻ mặt La Vãn Vãn đầy cảnh giác.
Cô ta bèn đứng chắn trước người Nhan Như Ngọc: “Chị Nhan, chị đừng đồng ý với cậu ta!”
Nhan Như Ngọc cắn bờ môi đỏ mọng của mình, hít thật sâu rồi nói: “Được, mời cậu Diệp theo tôi”.
Dưới ánh mắt ngây dại của mọi người, cô ta xoay người bước ra ngoài quảng trường.
Diệp Bắc Minh nhanh chân đuổi theo.
“Cái gì?”
“Mẹ ơi...”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Có một vài thanh niên nhíu mày, trăm nỗi nghi vấn trong lòng không được giải đáp: “Sức quyến rũ của Diệp Bắc Minh ở đâu ra chứ?”
...
Nhan Như Ngọc dẫn Diệp Bắc Minh tới một căn phòng được trang hoàng nhã nhặn.
Hương thơm thoang thoảng quấn quanh nơi đầu mũi.
Nhan Như Ngọc cắn môi nói: “Cậu Diệp, đây là phòng ngủ của tôi”.
Cô ta bước đến chỗ cái bàn, di chuyển cái bình hoa trên mặt bàn một chút.
Ầm!
Một vầng sáng hiện lên bao phủ cả căn phòng.
“Cậu Diệp, bây giờ sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa hai chúng ta”, Nhan Như Ngọc hít một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Diệp Bắc Minh.
“Lần trước ở Tinh Thần Lâu, cậu nói rằng mình biết tin tức của bố mẹ tôi!”
“Vậy đó có phải sự thật hay không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Là thật!”