Diệp Bắc Minh lái xe SUV của người Hùng Quốc nghênh ngang dừng ở cửa lớn nhà họ Quân.
“Anh là ai!!!”
“Đúng là to gan, cút mau! Biết đây là đâu không?”
Một đám người làm khí thế hung hăng xông tới.
Hầu Tử có phần lo lắng, anh ta túm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, hay là chúng ta đi thôi”.
Diệp Bắc Minh vỗ vai anh ta, truyền vào một tia nội tình: “Yên tâm, mọi thứ đều có tôi lo!”
Quân Vô Tà không trả giá.
Tâm ma của Hầu Tử không thể biến mất!
Cuộc đời này của anh ta coi như xong.
Diệp Bắc Minh xuống xe.
Hầu Tử nhìn theo bóng lưng Diệp Bắc Minh, toàn thân đang run rẩy.
Anh ta hít sâu một hơi!
Lấy hết dũng khí đẩy cửa xe ra, đi xuống.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt mở miệng: “Ba phút, bảo Quân Vô Tà ra gặp tôi”.
“Con mẹ nó, mày…”, một quản sự đi lên phía trước, chỉ vào mũi Diệp Bắc Minh, đang muốn mắng chửi.
Ầm!
Một tàn ảnh lướt qua!
Tên quản sự này ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.
Bị Diệp Bắc Minh dùng một cước đạp bay, cửa lớn nhà họ Quân xuất hiện một lỗ thủng hình người trông vô cùng khủng khiếp!
Cửa lớn chế tạo từ gỗ cứng lại bị xuyên thủng.
“Rít!”
Những người làm khác trong nhà họ Quân hít một hơi lạnh, toàn bộ lui về phía sau.
Lương tháng có ba ngàn, mày liều mạng làm gì chứ?
“Hầu Tử, đi”.
Diệp Bắc Minh đi vào cửa lớn nhà họ Quân.
Hầu Tử cực kỳ kích động: “Được!”
Hai người một trước một sau, bước vào cửa nhà họ Quân.
Nhà họ Quân rất lớn, kiến trúc sân vườn cổ điển.
Có thể so sánh được với vương phủ cổ đại.
Còn xa hoa và lớn gấp đôi phủ đệ của vua Giang Nam.
Động tĩnh ở cửa khiến một vài người đi ra, sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, bọn họ lần lượt trách mắng: “Anh là ai?”