Giọng nói lạnh như băng vang lên: "Đã đến triệu năm rồi".
Người đỡ đầu lắc đầu nói: “Ngày về trời của tôi còn năm năm”.
Người kia hơi sửng sốt rồi cười bảo: “Ha ha, năm năm!”
“Các người có thể thay đổi được gì không?”
Người đỡ đầu hỏi lại: “Thế nào? Không chờ nổi năm năm à? Sợ hả?”
“Ha ha!”
Người kia cười khẩy bảo: “Vậy cho... cho các người năm năm nữa, thả ba người bọn họ ra”.
Người đỡ đầu quả quyết lắc đầu: “Thả ba người bọn họ ra hả? Nghĩ gì hay thế?”
Rồi ông ta bước tới chỗ ba lão gia kia.
Ông ta nhấc chân giẫm nát đầu lão già gầy như que củi.
“Ông!”
Giọng nói ấy cực kỳ phẫn nộ còn xen lẫn chút khiếp sợ: “Ông không sợ chết thật sao?”
Lão già áo tím và lão già mặc trường bào màu đen thấy đồng bọn của mình chết thảm bèn sợ xanh mặt.
Người đỡ đầu nhíu mắt: “Ông nghĩ thế nào?”
“Trước giờ ông đây chưa biết chữ sợ viết thế nào!”
“Nhớ kỹ, chưa tới một triệu năm thì không một ai trong các người được đặt chân tới thế giới Chân Võ!”
“Nếu phạm chỉ có một chữ, chết!”
Rầm! Rầm!
Rồi ông ta giẫm chân hai lần liên tục, lão già mặc áo tím và lão già mặc trường bào màu đen đều bị đạp tung tóe.
“Ha ha ha ha...”
Tiếng cười kia vô cùng bình tĩnh không chút tức giận nào.
Thậm chí nó còn xen lẫn chút thương hại: “Vậy hy vọng năm năm sau, các người vẫn còn tự tin như vậy!”
“Hôm nay bổn tọa không so đo với các người nữa nhưng mà tên kia và đứa bé trong bụng người phụ nữ đó...”
“Bổn tọa quyết nó rồi!”
Dứt lời, từ sau khe nứt không gian có một bàn tay con người vươn ra.
Bàn tay đó tóm lấy Diệp Bắc Minh và Tôn Thiến.
“Ra tay!”
Người đỡ đầu nhíu mày.
Mười vị sư phụ đang định ra tay.
Bỗng nhiên, một vệt sáng màu đen cắt ngang qua không gian như sao xẹt, đục thủng cái bàn tay kia.
“Ai?”
Chủ nhân bàn tay kia kinh ngạc.
Một cô gái tóc tím dài thướt tha, vóc người vô cùng quyến rũ bước tới.
Cô gái đó cầm một cây ma cung, bùng nổ khí thế khiếp người.
Trông cô gái đó như một vị nữ đế.
Theo sau cô gái đó là mười người đàn ông như bóng ma, ánh mắt mỗi người đều lạnh băng như nhìn xác chết.
Ngay khi cô gái tóc tím vừa xuất hiện.
Gầm gừ!