Xương đùi của Diệp Thanh Dương vỡ vụn!
"Anh cả!"
Sắc mặt Diệp Thanh Lam rất khó coi, bà mắng: "Thạch Thiếu Giang, mày vô sỉ!"
Mặt Thạch Thiếu Giang đầy dữ tợn: "Vô sỉ? Hahaha, hai tên ngu xuẩn Bách Lý Phong Hoa và Vương Kiếm Sinh không vô sỉ!"
"Nhưng bọn họ đã chết rồi, tôi vô sỉ?"
"Nhưng tôi còn sống!"
"Có lúc vô sỉ cũng là một thủ đoạn sinh tồn, bà hiểu không?"
Ông ta lại nhấc chân lên, hung hăng đạp xuống!
Một bên đùi nữa của Diệp Thanh Dương lại bị đạp gãy, sắc mặt ông ấy đã tái nhợt: "Thạch Thiếu Giang, loại phản bội như mày sẽ chết không tử tế, cháu trai tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"
Thạch Thiếu Giang run rẩy.
Chợt.
Ông ta nhăn mặt: "Dám dọa tao à? Có những đại nhân này ở đây, Diệp Bắc Minh về cũng phải chết!"
Tay ông ta hung hăng đâm vào đan điền của Diệp Thanh Dương!
Diệp Thanh Dương lại cười lớn: "Hahaha, tốt lắm, cháu trai tao về rồi!"
Thạch Thiếu Giang căn bản không tin, cười lạnh: "Thằng con hoang của Diệp Thanh Lam và Ma tộc lại dám về sao?"
Giây tiếp theo.
Một giọng nói lạnh thấu xương vang lên: "Thạch Thiếu Giang, có phải ông quên mất khế ước nô lệ chúng ta đã ký rồi không?"
"Giọng nói này lại..."
Trái tim Thạch Thiếu Giang đập mạnh.
Ông ta quay đầu lại, đồng tử co rút, mắt đầy tia máu!
Bàn tay cầm kiếm run rẩy!
Ông ta nhìn chằm chằm vào thanh niên từ đằng xa đi tới!
Cậu ta về rồi?
Sao cậu ta dám về!
"Diệp... Diệp Bắc... À không, Diệp tông chủ!"
Thạch Thiếu Giang hoảng sợ cúi đầu xuống.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng phun ra một câu: "Ông đi chết được rồi".
Mặt Thạch Thiếu Giang trắng bệch, ông ta trực tiếp quỳ xuống đất: "Cầu xin cậu đừng..."
Vù...
Đột nhiên, trên người Thạch Thiếu Giang có ngọn lửa nổi lên.
Lập tức đốt ông ta thành tro bụi.
Diệp Bắc Minh đi tới chỗ mẹ và Diệp Thanh Dương.
Mười mấy con mắt già nua nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, không hề dám xem thường.
Thằng nhãi này đã giết chết sáu người có cảnh giới Vực Vương ở học viện Giám Sát!
Nếu bọn họ phạm sai lầm, thì sẽ phải bỏ mạng ở đây!
Diệp Bắc Minh coi thường mấy lão già kia, bắt đầu chữa trị!
"Mẹ chỉ bị nội thương thôi, không có gì đáng ngại."
"Cậu đã gãy chân, dù đan điền bị thương, nhưng còn chưa phế!"
"Đều có thể chữa khỏi!"
Diệp Thanh Dương yếu ớt cười một tiếng, vỗ vai Diệp Bắc Minh: "Cháu ngoan, có cháu, cậu có người tâm phúc rồi, chuyện này không là gì cả!"
Diệp Thanh Lam hơi bận tâm: "Minh Nhi, những người này..."
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lắc đầu: "Mẹ, ai làm mẹ bị thương?"
"Là ông ta".
Diệp Thanh Lam chỉ vào ông già áo xanh.
Ông già áo xanh cười nói: "Thằng nhãi kia, là tao đánh mẹ mày bị thương đó..."
Vèo...
Lão vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh đã ra tay cực kì bá đạo!
Anh đi tới trước mặt ông già áo xanh, kiếm Trấn Ngục xuất hiện!
Khí tức kinh khủng khiến ông già áo xanh run rẩy: "Thằng nhãi, ở đây nhiều người như vậy mà mày dám ra tay với lão đây à?"