Hắc Long Vương gào lên tiếng thét đau đớn như xé ruột xé gan: “Đồ nhi!”
Gương mặt Hạ Nhược Tuyết trắng bệch: “Bắc Minh!”
Đôi mắt Vương Bình An đỏ bừng: “Đừng mà! Diệp Bắc Minh cậu không thể chết được!”
Hoa Côn Luân tái mét, cơ thể loạng choạng, ánh mắt tối tăm: “Chết rồi, niềm hy vọng duy nhất của Hoa tộc đã chết rồi...”
Tâm trạng của Vương Chỉ Dao đầy phức tạp: “Cậu ta cứ thế mà chết ư?”
Advertisement
Đôi mắt Đế Khởi La đỏ lên: “Ông nội Sáu, ông Chín à, Diệp Bắc Minh chết rồi sao?”
Đế Giang và Đế Khuyết nhìn nhau, yên lặng gật đầu: “Lão tổ Kiếm Thần tự tay xuất chiêu, cậu ta không thể nào sống nổi”.
Đế Khởi La nhắm chặt mắt, mũi hơi chua.
Diệp Bắc Minh đã cứu mạng của cô ta.
Nên anh đã khắc sâu ấn tượng của mình trong lòng cô ta.
Diệp Bắc Minh chết khiến cô ta có một cảm giác như mất một món đồ cực kỳ quan trọng nào đó.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm lại vang lên.
Tim mọi người như bị bóp nghẹt.
Hắc Long Vương chớp mắt đã hóa thành một con rồng đen hét lớn: “Tất cả thành viên của tộc Rồng đen mau tới giết sạch Kiếm Tông!”
Gầm gừ!
Hơn mười con rồng đen gào thét trong không trung.
Ánh mắt lão tổ Kiếm Thần thay đổi: “Ngao Kỷ, ông điên rồi à?”
“Tộc Rồng đen chỉ vì một con kiến hôi mà bất chấp đối địch với Kiếm Tông sao?”
“Con kiến cái đầu ông ấy!”, Hắc Long Vương nổi trận lôi đình: “Cậu ta là niềm hy vọng duy nhất của tộc Rồng đen bọn tôi, bây giờ ông đã diệt niềm hy vọng của tộc Rồng đen rồi đó!”
“Chỉ cần tộc Rồng đen tôi chỉ còn một hơi thì cũng phải diệt sạch Kiếm Tông!”
“Giết! Giết! Giết cho tôi!”
Gầm gừ!
Hơn mười con rồng đen thét gào trong không trung, tiếng rồng ngâm vang lên không dứt bên tai.
Lúc này, một giọng nói bỗng truyền tới: “Sư phụ à, con chưa chết, người đừng kích động!”
“Cái gì?”
Hắc Long Vương sửng sốt.
Ngay sau đó.
Rầm! Rầm! Rầm!
Vô số ánh mắt dõi về phía giọng nói truyền tới.
Khói bụi vơi bớt.
Bóng dáng một người thanh niên xuất hiện cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay.
Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, cả quảng trường Kiếm Tông sập xuống mấy mét.
Nhưng anh lại đứng đó giống như chẳng có việc gì xảy ra cả.
Hạ Nhược Tuyết bật khóc vì quá đỗi vui sướng: “Bắc Minh!”
“Vãi đạn, cậu ta chưa chết kìa!”
Vẻ mặt Vương Bình An khiếp hãi như gặp ma.