Người phụ nữ trung niên lệ rơi đầy mặt: "Viên trong tay Khuynh Thành là viên cuối cùng, đã cho sư muội của cô ấy dùng rồi".
Lạc Chính Hùng ngửa mặt lên trời gào thét: "Vì sao chứ, tại sao lại đối xử với con gái của tôi như vậy!"
"Đi, mang Khuynh Thành về Thánh tộc. Nhất định có biện pháp, chúng ta nhất định sẽ có biện pháp!"
Người phụ nữ trung niên giữ chặt Lạc Chính Hùng: "Gia chủ, e rằng Khuynh Thành không kiên trì được đến..."
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cứu người! Mau mau cứu người đi!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh gào thét, ôm chặt lấy Lạc Khuynh Thành: "Không tiếc bất cứ giá nào. Tôi mặc kệ ông dùng cách gì, chỉ cần cứu được chị ấy đều được hết!"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm nghị: "Nhóc, bản tháp thực sự đáng tiếc, tình huống của cô ấy cậu cũng thấy rồi".
"Cô ấy không chỉ bị đứt gãy gân mạch, mà xương cốt toàn thân đều tan vỡ!"
"Nội tạng của cô ấy đã bị nổ nát, gần như từng tấc máu thịt đều bị bể tung tóe!"
"Hiện tại mà tùy tiện động vào, thân thể cô ấy lập tức có thể sụp đổ..."
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Chẳng lẽ không hề có biện pháp nào?"
Lần đầu tiên anh có cảm giác tuyệt vọng đến như vậy!
Bỗng nhiên.
Một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo vang lên: "Tôi có cách cứu cô ấy!"
"Ai đang nói chuyện đấy?"
Cổ họng Diệp Bắc Minh khàn đặc.
Một giây sau.
Không khí chấn động, một cô gái mặc bộ áo da màu đen bó sát.
Có gương mặt thiên sứ cùng dáng người ma quỷ xuất hiện!
Cô ta có cặp ma đồng đen nhánh, lúc mỉm cười còn để lộ ra đôi răng nanh nhỏ: "Diệp Bắc Minh, tôi giúp anh cứu cô ấy, anh đồng ý với tôi một việc!"
Diệp Bắc Minh nhìn chòng chọc vào cô gái mặc áo đen: "Cô là người của Ma tộc?"
"Ma tộc?"
Mọi người giật nảy mình!
Lạc Chính Hùng và vợ ngưng trọng nhìn chằm chằm vào cô gái kia!
Cô nàng áo đen nở nụ cười xinh đẹp: "Chuyện này chẳng phải rất rõ ràng sao? Tôi không hề che giấu thân phận của mình!"
Cô ta quét mắt nhìn Lạc Khuynh Thành, cười đầy thâm ý: "Mau đồng ý tôi đi, nếu không thì đại sư tỷ của anh sẽ phải chết đó".
"Được!"
Diệp Bắc Minh không do dự gật đầu!
Cô gái mặc đồ đen sững sờ: "Anh cứ thế mà đồng ý?"
"Bất kể tôi đưa ra điều kiện gì? Dù bảo anh tự sát cũng được?"
"Cô cho rằng tôi đang đùa giỡn với cô sao?", Diệp Bắc Minh nổi giận.
Cô ta cười cười: "Ha ha ha, tốt lắm, tôi sẽ không bảo anh tự sát".
Hô hấp của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: "Mau nói, cứu sư tỷ tôi như thế nào?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!