Diệp Bắc Minh chợt nghĩ: “Thái Cổ Kim Thư?”
“Chú Tử Long à, ông nói thứ này à?”
Anh vung tay, một quyển sách màu vàng xuất hiện trong tay.
Ngay sau đó.
Cả phòng rực rỡ màu vàng.
Tử Long trừng mắt, không dám tin vào mắt mình: “Ôi! Thái Cổ Kim Thư!”
“Nhóc à, sao vật ấy lại ở trong tay cậu?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Tiền bối Tử Long, Thái Cổ Kim Thư này ẩn chứa bí mật gì thế?”
Tử Long nhìn chằm chằm vào Kim Thư trên tay Diệp Bắc Minh, ông ta hít sâu một hơi rồi mới đáp lời: “Về bí mật của Thái Cổ Kim Thư thì có rất nhiều cách nói!”
“Trong đó có mấy cách được mọi người tán thành!”
Advertisement
“Thứ nhất, lời đồn rằng trong Thái Cổ Kim Thư có chứa bí mật về sự diệt vong của thế giới Thái Cổ”.
“Thứ hai là trong Thái Cổ Kim Thư có ghi chép một bộ công pháp siêu đẳng nào đó!”
“Thứ ba, Thái Cổ Kim Thư là một bản đồ kho báu dẫn đến bảo tàng cất chứa bảo vật làm rung chuyển cả thế giới!”
“Nhưng mà, bí mật chứa trong Thái Cổ Kim Thư rốt cuộc là gì lại không ai biết cả!”
“Thái Cổ Kim Thư có tổng cộng mười hai trang, chúng đều bị các thế lực lớn phân chia”.
“Mười hai trang Kim Thư không tập hợp lại một chỗ thì không cách nào giải đáp bí mật ẩn chứa trong đó”.
Tử Long nói liền một mạch.
Ánh mắt ông ta đăm chiêu: “Nhóc à, tấm Thái Cổ Kim Thư này cậu lấy từ đâu thế?”
Diệp Bắc Minh thẳng thắn đáp không hề giấu diếm: “Là tàn hồn của tổ tiên Diệp Phá Thiên cho tôi”.
“Diệp Phá Thiên?”
Tử Long ngơ ngác, rồi gật đầu: “Vậy thì không có gì lạ”.
“Đúng rồi, tiền bối Tử Long, Thánh Tông là thế lực gì vậy?”
Diệp Bắc Minh hỏi: “Còn chuyện gia tộc Thái Cổ là sao ạ?”
Tử Long biến sắc nói: “Nhóc à, tôi đang định nói với cậu chuyện đó đấy”.
“Thánh Tông ở Thánh Vực là một thế lực khổng lồ, những thứ thừa thãi tôi sẽ không nhắc tới nữa”.
“Tôi chỉ nói cậu một câu này thôi, ở trận chiến triệu năm trước, người của Thánh Tông đã trực tiếp tham gia vào trận chiến đó”.
Diệp Bắc Minh gật gù hỏi tiếp: “Vậy còn gia tộc Thái Cổ thì sao?”
Tử Long nhướng mày đáp: “Lai lịch của gia tộc Thái Cổ lại càng thần bí hơn, có lời đồn rằng bọn họ đến từ thế giới Thái Cổ!”
“Thế giới Thái Cổ?”
Diệp Bắc Minh thắc mắc.
Tử Long giải đáp: “Đó là tên cũ của chiến trường Thái Cổ, thế giới Thái Cổ đã bị phá hủy sau chiến tranh nên mới gọi đó là chiến trường Thái Cổ”.
Bỗng nhiên.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
Ông ta hơi kích động: “Nhóc à, tôi chợt nhớ tới một chuyện!”
“Dường như lai lịch của tôi có liên quan gì đó tới thế giới Thái Cổ”.
“Tiểu Tháp, ông có chắc không?”
Diệp Bắc Minh thầm suy nghĩ gì đó.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Nhớ không ra, tuy rằng bản thể của tôi bị thương”.
“Nhưng sâu trong đầu tôi dường như có ai đó đã niêm phong một phần ký ức nào đó!”
Mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe sáng: “Tiền bối Tử Long, ông có biết tại sao thế giới Thái Cổ diệt vong không?”
Tử Long lắc đầu đáp: “Không biết”.
Diệp Bắc Minh lại tiếp tục hỏi vài vấn đề về thế giới Thái Cổ.
Tử Long đều lắc đầu: “Nhóc à, đừng hỏi tôi nhiều thế”.