Hạ Nhược Tuyết còn chưa kịp phản ứng.
Thần nữ Túc Hoàng nghe được giọng nói này, lại kích động trực tiếp xốc khăn cô dâu lên: "Là cậu. . . cậu. . . Sao cậu tới đây?"
Hạ Nhược Tuyết mở đôi mắt đục ngầu ra, cười thê lương: "Bắc Minh, là anh à?"
"Em đã chết rồi sao? Quá tốt, rốt cuộc chúng ta cũng gặp nhau. . ."
Thanh niên này chính là Diệp Bắc Minh!
Mặt anh đầy đau lòng: "Nhược Tuyết, em chưa chết!"
"Anh sẽ không để cho em chết, cũng không ai có thể giết em!"
Hiện trường rất yên tĩnh.
Mọi người đều lẳng lặng nhìn Diệp Bắc Minh!
Trong ánh mắt đầy tò mò!
Advertisement
Trên hàng ghế khách quý, một cô gái xinh đẹp của Tổ Long điện tò mò mở miệng: "Điện hạ, chuyện này là thế nào?"
"Hôn lễ đang yên lành, sao đột nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy?"
"Thanh niên này là ai? Cậu ta và nhà họ Phương có câu chuyện gì không thể nói sao?"
Cô gái xinh đẹp này lại chỉ là một người giúp việc!
Cô gái mà cô ấy đang hầu hạ ở phía trước chỉ hé nửa gương mặt.
Mang mặt nạ vàng!
Lộ ra một đôi mắt đẹp!
Chỉ nhìn nửa gương mặt thôi cũng khiến rất nhiều nam nhân phải ngừng thở, không nhịn được liên tục quay đầu nhìn.
Đẹp!
Quá đẹp!
Xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở!
Cô gái đeo mặt nạ vàng cất tiếng nói: "Chúng ta là khách, đây là chuyện riêng của nhà họ Phương, không cần nói nhiều!"
Thánh nữ của Tổ Long điện, không rõ tên họ!
"Dạ, được ạ".
Hoàn Nhi gật đầu.
Thanh nữ Tổ Long điện trầm ngâm: " Cậu ta cũng có mấy phần dũng khí".
"Cảnh giới Giới Chủ, lại dám đại náo hôn lễ nhà họ Phương".
Một thanh niên mặc áo gấm ở bàn bên cười khẽ: "Hữu dũng vô mưu mà thôi!"
"Tôi bảo đảm con kiến hôi này không sống qua mười nhịp thở!"
Trần Vô Diễn, thánh tử Thiên Đạo tông!
Để mời được hai người này tới, nhà họ Phương đã bỏ ra rất nhiều.
Hai người này rất rõ ràng không muốn xen vào việc của người khác, chẳng qua là xem cuộc vui.
Thánh nữ Tổ Long điện lắc đầu: "Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, lòng dũng cảm đáng quý!"
"Anh Trần không cần phải nói mát thế chứ? Hơn nữa tôi cảm thấy người này không đơn giản như vậy!"
"Không chừng hắn sẽ chết ở đây!"
Trần Vô Diễn cười nói: "Điện hạ, nếu cô có ấn tượng tốt với hắn như thế, không bằng chúng ta đánh cuộc đi?"
Giọng của thánh nữ Tổ Long điện trong trẻo lạnh lùng: "Anh muốn đánh cuộc gì?"
Trần Vô Diễn mở miệng cười: "Đánh cuộc con kiến hôi này có thể chết ở đây không!"
"Nếu như hắn chết ở đây, xin điện hạ nể mặt, tối nay cùng tôi cùng đi ăn tối!"
"Nếu như hắn sống sót, vật này sẽ là của điện hạ!"
Nói xong, bàn tay lật qua, một hạt ngọc lóe sáng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta.
"Long Nguyên!"
Đồng tử của thánh nữ Tổ Long điện co rút lại.