Sở Sở sợ hãi la lên, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm tái mét lại!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Sở Sở đừng sợ, người chết như đèn tắt!”
“Người tu võ chỉ có thần hồn, nào có hồn ma!”
Sở Sở gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Đông Phương Xá Nguyệt: “Đến Thiên Uyên rồi, thả sư tỷ của tôi ra đi!”
Đông Phương Xá Nguyệt nhìn quanh, cuối cùng cũng xác định được một hướng đi: “Cậu vẫn chưa đưa tôi tới nơi, tới đích đã rồi hẵng bàn!”
“Lật lọng à?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Đông Phương Xá Nguyệt chỉ tay về một hướng, lạnh nhạt nói: “Cậu có hai lựa chọn, một là giết tôi và mấy sư tỷ của cậu sẽ chết cùng tôi!”
“Hai là lập tức xuất phát!”
Diệp Bắc Minh nhếch môi, đi theo hướng Đông Phương Xá Nguyệt chỉ!
Mới đi được mấy trăm mét, anh đã phát hiện một bộ hài cốt nằm ven đường, không biết đã chết bao nhiêu năm rồi!
Càng đi vào sâu hơn thì hài cốt dưới chân càng nhiều thêm.
Diệp Bắc Minh ngờ vực: “Chiến tranh giữa các vị thần mà ban nãy cô nhắc tới là gì vậy?”
Đông Phương Xá Nguyệt hừ lạnh: “Không phải cậu chẳng quan tâm gì hết sao?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không nói thì thôi”.
“Sau này đừng cầu xin tôi nữa, tôi có rất nhiều cách!”
Điều làm người ta bất ngờ là Đông Phương Xá Nguyệt lại mở miệng giải thích: “Tương truyền là trận đại chiến giữa các thiên thần dẫn đến thế giới sụp đổ!”
“Thiên Uyên vốn là một thế giới, sau khi sụp đổ hóa thành vô số mảnh vỡ!”
“Một mảnh vỡ trong số đó rơi xuống đây, hóa thành vực sâu vô tận!”
“Dòng năng lượng và khí lưu Hỗn Độn gặp phải khi rơi xuống đây rất có thể là tàn dư từ trận chiến giữa các vị thần!”
Diệp Bắc Minh nhìn quanh bốn phía: “Đây đều là hài cốt của thần à?”
Anh nhặt một mẩu xương lên.
Kiểm tra thử.
Rất rắn chắc, phải dùng rất nhiều sức mới có thể bẻ gãy được nó!
Phải biết rằng, trải qua vô số năm tháng, thi hài đã bị phong hóa rồi.
Nếu như là người sống thì cơ thể của người này phải kinh khủng tới mức nào?
Đột nhiên.
Đông Phương Xá Nguyệt nghiêm giọng: “Nhóc con, đề cao cảnh giác!”
“Đằng trước có lẽ sẽ xuất hiện một số nguy hiểm ngoài dự tính, tốt nhất cậu nên cảnh giác cao độ!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, tập trung nhìn về phía trước.
Dường như có thứ gì đó lướt qua rất nhanh!
Ma khí!
Anh phẩy tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh: “Sở Sở, đi theo sau lưng tôi!”
“Được!”
Sở Sở nghe lời gật đầu, theo sát sau lưng Diệp Bắc Minh.
Điều bất ngờ là, ba người họ đi liền một mạch mấy trăm dặm!
Nhưng rất thuận lợi, xương trắng dưới chân chất cao thành gò nhưng không hề xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào!
Đông Phương Xá Nguyệt nhíu mày: “Sao vậy nhỉ? Lần trước tôi tới đây đã gặp hơn trăm lượt ma vật!”
“Sao cậu lại không gặp một lần nào?”
Diệp Bắc Minh chợt nghĩ: “Rốt cuộc cô muốn tìm thứ gì?”
Đông Phương Xá Nguyệt thốt ra một câu kinh người: “Máu Thần Ma!”
“Cô bảo gì cơ?”
Diệp Bắc Minh giật mình.
Đột nhiên.
Đông Phương Xá Nguyệt vô cùng kích động, con ngươi như muốn rớt ra ngoài: “Tìm ra rồi!”
“Hấp thụ máu Thần Ma xong, chẳng những tôi sẽ được tẩy kinh dịch tủy mà còn có thể khôi phục lại thực lực!”
Cô ta hóa thành một chiếc bóng vụn vỡ, lao nhanh về một hướng nào đó!
Diệp Bắc Minh đi theo sau, trông thấy đằng trước có một hồ máu.