Lúc ra khỏi phòng, phát hiện Tôn Thiến ngồi trên sofa ngủ gật.
Đột nhiên.
Cô ta nhảy cẫng lên, mở mắt: “Diệp Bắc Minh, Nhược Tuyết sao rồi?”
“Cô ấy không sao?”
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi…”
Tôn Thiến vì kích động mà lập tức ngất xỉu.
Diệp Bắc Minh sải bước về phía trước, ôm cô ta về phòng.
...
Sáng hôm sau, Hạ Nhược Tuyết tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường, trên người không mặc quần áo.
Chỗ ngực đều là bùn thuốc màu đen.
Một người đàn ông nằm ở mép giường đang ngủ.
“A!”
Hạ Nhược Tuyết kêu lên một tiếng.
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn cô ấy: “Sao thế?”
“Cậu… cậu… cậu!!!”, Hạ Nhược Tuyết vội vàng ôm ngực, vừa mừng vừa sợ: “Là cậu, sao cậu lại có mặt ở đây?”
“Tối hôm qua tớ nằm mơ, hình như là mơ thấy cậu”.
“Sao tớ lại không mặc quần áo vậy?”
Hạ Nhược Tuyết vội vàng dùng chăn, bảo vệ phần trên.
Diệp Bắc Minh lại nói: “Để tớ xem”.
Anh chìa tay kéo chăn.
Mặt đẹp của Hạ Nhược Tuyết thẹn thùng, vội vàng: “Đừng… mới sáng sớm, nếu cậu muốn, buổi tối… chúng ta nói sau được không?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Có chút bối rối: “Khụ, cái đó… chuyện tối qua cậu không nhớ gì sao?”
Hạ Nhược Tuyết mặt đầy nghi ngờ: “Tối qua có chuyện gì à?”
Vì quá đau đớn, trí nhớ liên quan đến tối hôm qua Hạ Nhược Tuyết gần như quên hết.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ, Hạ Nhược Tuyết quên mất cũng tốt.
Anh nói: “Tối qua cậu xảy ra chút chuyện, ngã bất tỉnh”.
“Tôn Thiến gọi điện thông báo cho tớ, cậu ngã bị thương ở ngực, để tớ xem xem có sẹo hay không”.
Hạ Nhược Tuyết lập tức kinh hãi: “A? Sẹo á, đừng mà! Đừng để lại sẹo mà!”
Vén chăn lên.