Diệp Bắc Minh giơ tay, trực tiếp ném huy hiệu thiếu soái Long Hồn ra.
Tinh tang!
Chiếc xe jeep bị huy hiệu phi xuyên thủng ngay tại chỗ.
“Chủ nhân!”
Vạn Lăng Phong kinh ngạc.
Lâm Thương Hải kinh hãi kêu lên: “Thiếu chủ?”
Tô Mạc Già thộn cả người, ngây ra tại chỗ: “Thiếu soái?”
…
Ba người chấn hãi quay vào phủ Diệp.
Đến phòng khách.
Vạn Lăng Phong kinh sợ tê dại da đầu: “Chủ nhân, cậu không cần thân phận thiếu soái nữa ư?”
Lâm Thương Hải cũng không thể tin nổi!
Thiếu soái đấy?
Đó là khái niệm thế nào chứ?
Nó còn có trọng lượng hơn chức hội trưởng võ đạo hành tỉnh Đông Nam của ông ta.
Diệp Bắc Minh còn trẻ như vậy, thiếu soái hai mươi ba tuổi, nói không cần là không cần nữa.
Khí phách này, ai có thể địch nổi?
Tô Mạc Già nuốt nước miếng; “Tiểu sư bá, đó là giấy quân lệnh, anh sẽ gặp rắc rối lớn đó”.
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt không sao: “Không sao, vị trí thiếu soái này, vì tôi nể mặt bát sư tỷ nên mới nhận”.
“Bọn họ đã muốn tôi đến tòa án quân sự, thì tôi dứt khoát trả lại vị trí này cho họ là được rồi”.
Vạn Lăng Phong thộn mặt!
Với thân phận chiến thần của ông ta, nằm mơ cũng muốn tiến thêm một bước.
Vị trí chí cao vô thượng như vậy, Diệp Bắc Minh nói từ bỏ là từ bỏ, ông ta tự nhân không làm được điều này.
‘Thiếu chủ không hổ là con trai của người phụ nữ đó!’
Lâm Thương Hải nghĩ thầm.
Tô Mạc Già lo lắng.
Vội vàng chạy đến một bên gọi điện cho Lục Tuyết Kỳ, thông báo chuyện xảy ra ở đây.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Hai ông nói cho tôi biết chuyện điện Huyết Hồn đi”.
Lâm Thương Hải gật đầu: “Vâng, thiếu chủ”.
“Điện Huyết Hồn là một tổ chức võ đạo vô cùng thần bí, sức mạnh của nó nằm khoảng giữa gia tộc cổ võ và thế gia võ đạo”.