Ngụy Kinh Phú tay cầm báo cáo, lạnh lùng nói: “Tin tức mới nhất, ba mươi phút trước Diệp Bắc Minh đã ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo rồi”.
“Ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo?”
“Hắn muốn chạy trốn sao?”
“Ha ha, đến máy bay cũng không dám ngồi, đúng là sợ chết rồi”.
Trong phòng hợp truyền đến tiếng cười nhạo.
Két!
Đột nhiên, cửa phòng họp được mở ra, một cô gái ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.
Cô ấy mặc trang phục đại soái oai phong lẫm liệt.
Soạt!
Ánh mắt tất cả mọi người trong chốc lát đều rơi trên người cô gái này.
Lục Tuyết Kỳ.
Nữ chiến thần Long Hồn.
Lục soái!
Khoảnh khắc Triệu Tranh nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ, trong con ngươi đều là tia máu, chính là cô ấy tiến cử Diệp Bắc Minh vào Long Hồn.
“Hóa ra tất cả mọi người đều ở đây à! Nếu họp, tại sao không thông báo cho tôi biết?”, Lục Tuyết Kỳ chất vấn.
Im lặng!
Không ai dám trả lời.
Cô ta nhìn khắp bốn phía, sau đó tiếp tục nói: “Muốn bắt sư đệ tôi ra tòa án quân sự, cũng không thông báo cho tôi biết một tiếng? Coi Lục Tuyết Kỳ tôi không tồn tại sao?”
Vẫn không ai nói gì.
Ai cũng biết người phụ nữ này không đơn giản!
Tạm thời ai cũng muốn nể mặt cô ấy.
Triệu Tranh đỏ mắt, khàn khàn nói: “Lục soái, Diệp Bắc Minh coi thường quân lệnh của Long Hồn!”
“Còn đánh người Long Hồn bị thương, dù là sư đệ của cô, cô vẫn muốn bao che cho hắn?”
Giọng nói của Triệu Tranh vang vang có lực, vang vọng khắp phòng họp.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Triệu Tranh!
Thật can đảm!
Dám nói như vậy ở trước mặt Lục Tuyết Kỳ!
Mặt đẹp của Lục Tuyết Kỳ lạnh lẽo như băng, nhìn Triệu Băng: “Là ai cho ông lá gan bắt sư đệ tôi ra tòa án quân sự?”
“Diệp Bắc Minh lạm sát kẻ vô tội, chẳng lẽ không nên ra tòa án quân sự sao?”
Triệu Tranh quát lớn.
Ầm!