Diệp Bắc Minh cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi, cau mày: “Một lão nô cũng biết kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tại sao Nghê Hoàng không nhắc nhở mình?”
“Chẳng lẽ cô ta cũng có ý đồ với thanh kiếm này?”
“Nghê Hoàng, tốt nhất cô đừng có ý đồ gì!”
Diệp Bắc Minh tóm chặt năm ngón tay, chiếc nhẫn trữ vật ở đầu ngón tay của xác khô rơi vào trong tay anh!
Kiểm tra kỹ một lượt, phát hiện mười mấy món thần khí. Chỉ tiếc là không cái nào có khí linh.
Diệp Bắc Minh cất nhãn trữ vật, đi về hướng Kim Phật Tông!
Thần Quốc Hỗn Độn.
Bạch Tuấn Khanh vừa về đến vương phủ, đột nhiên dừng bước chân: “Ô Hùng chết rồi!”
Ô Hùng chính là tên của ông lão mặt rỗ!
“Cái gì!"
Một ông lão khác phía sau cứng đờ người: “Tên nhóc đó đã giết Ô Hùng? Không thể nào!”
“Cảnh giới của hắn rõ ràng mới là cảnh giới Thiên Thần! Một đầu ngón tay của Ô Hùng đã có thể giết hắn!”
“Ngu xuẩn!”
Bạch Tuấn Khanh lạnh lùng lướt nhìn người này một cái: “Cho tên nhóc đó thêm một vạn năm hắn cũng không có tư cách giết Ô Hùng, rất hiển nhiên là Nghê Hoàng đã ra tay!”
“Nghê Hoàng, vì một con kiến cảnh giới Thiên Thần nhỏ bé, cô còn dám giết cả người của tôi, ha ha...ha haI”
Kim Phật Tông.
Ầm ầm!
Một con huyết long từ trên trời giáng xuống không hề báo trước, tấn công vỡ sơn môn của Kim Phật Tông với khí thế sét đánh không kịp che tail
Rất nhiều hòa thượng đang ngồi khoanh chân niệm kinh ngạc nhiên đứng lên, nhìn về hướng sơn môn!
Mười tám vị La Hán trong bảo điện hùng vĩ vút lên trời, kinh hãi tức giận đan xen nhìn một thiếu niên toàn thân tắm huyết quang: “Diệp Bắc Minh, là cậu? Gan †o bằng trời, nơi này là thánh địa phật môn Kim Phật Tông, cậu dám ngang ngược ở đây?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, không nói một chữ!
Cũng không có gì để nói!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!