Diệp Bắc Minh tìm chỗ ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc tổng giám đốc của thương hội Hội Phong xuất hiện, mỉm cười hỏi: “Thưa anh, tôi là Chu Hiển Tổ”.
“Xin hỏi quý danh của anh, anh muốn mở tủ bảo hiểm nào?”
“Diệp Bắc Minh, tôi muốn mở tủ bảo hiểm số 256”.
Diệp Bắc Minh tiện miệng nói.
Khi Chu Hiển Tổ nghe thấy con số 256 này.
Tỏ ra hơi bất thường!
Diệp Bắc Minh không đổi sắc mặt.
Chu Hiển Tổ cười nói: “Anh Diệp, xin cho tôi kiểm tra chìa khóa, xác nhận có phải là số 256 không”.
Diệp Bắc Minh đưa chìa khóa ra.
Chu Hiển Tổ cầm trong tay ngắm nghía một lúc sau.
Sầm mặt xuống!
Lập tức đổi vẻ mặt, lạnh giọng nói: “Anh Diệp, chìa khóa của tủ bảo hiểm thương hội Hội Phong chúng tôi mà anh cũng dám làm giả?”
“Tôi cho anh một cơ hội, cút ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ báo công an”.
Tiết Vân kinh ngạc: “Giám đốc Chu, chìa khóa này…”
Rõ ràng là chìa khóa thật mà.
Vừa nãy cô ta vừa nhìn đã nhận ra chắc chắn là chìa khóa của tủ bảo hiểm thương hội Hội Phong.
Không thể nào là giả!
“Tiết Vân, cô câm miệng!”, Chu Hiển Tổ quát một tiếng, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Anh còn đứng ở đây làm gì, nếu không cút đi, tôi gọi bảo vệ, báo công an ngay lập tức!”
Một đám bảo vệ gần đó lạnh lùng đi đến.
Bọn họ đều là võ giả cấp địa.
Con chưa đến cấp thiên.
Cạch!
Diệp Bắc Minh búng ngón tay: “Lâm Thương Hải, đóng cửa”.
“Rõ!”
Lâm Thương Hải đi đến trước cửa của thương hội Hội Phong.
Ấn nút đóng cửa.
Ầm ầm ầm!
Cánh cửa sắt hạ xuống.
Phát ra tiếng tinh tang.
Chu Hiển Tổ cảm thấy không ổn: “Nhóc con, anh muốn làm gì?”
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đến trước mặt Chu Hiển Tổ, tóm cổ tay cô ta.
Rắc rắc!
Tiếng giòn tan vang lên!
Cổ tay của Chu Hiên Tổ bị bẻ gãy, chìa khóa trong tay rơi xuống.
Diệp Bắc Minh tóm lấy!
“A… tay của tôi! Khốn khiếp, anh dám làm vậy với tôi?”, Chu Hiển Tổ đau đến quỳ dưới đất, tức giận gào thét: “Bắt lấy anh ta cho tôi!”
Ba mươi mấy bảo vệ xông lên.
Diệp Bắc Minh dậm chân.
Phập!
Một tiếng vang lớn, mặt đất đại sảnh rạn nứt, một luồng sóng khí cuồn cuộn.