“Đây là…”
“Ông cụ Vương sao?”
Rất nhiều người ngơ ngác.
Mặc dù bọn họ từng dự lễ mừng thọ 100 tuổi của Vương Trường Sinh, nhưng đến 99% người chưa từng gặp ông ta.
Vương Tạng Sơn gọi một tiếng: “Bố!”
Cao Đỉnh Thiên vội vàng tiến lên: “Lão Vương, sao ông lại đi ra”.
Vương Trường Sinh lắc đầu: “Nếu tôi không đi ra thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!”
“Diệp Bắc Minh, tha cho cậu Long, dù là điều kiện gì, nhà họ Vương tôi cũng đồng ý với cậu”.
Long Hạo Thiên có thể chết, nhưng không thể chết ở núi Cửu Long, càng không thể chết ở sơn trang đúc kiếm.
Nếu không thì ngọn lửa giận của nhà họ Long Cổ Võ.
Không ai có thể chịu nổi!
Lý Gia Hinh suy nghĩ một lúc, không nhịn được nói: “Anh Diệp, đừng giết hắn, hậu quả anh không gánh nổi đâu”.
Lâm Thương Hải kêu lên một tiếng: “Thiếu chủ, nhịn đi!”
Cao Đỉnh Thiên hít một hơi lạnh: “Diệp Bắc Minh, đừng làm loạn!”
Long Hạo Hiên nhìn thấy nhiều người cầu xin cho mình như vậy.
Không nhịn được cười: “Ha ha ha ha, nghe chưa? Hả? Rốt cuộc mày có nghe thấy không?”
“Bây giờ mày tự chém đứt hai cánh tay, sau đó quỳ xuống đất, dập đầu, tao có thể…”
Hắn còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh sợ, nên vô cùng đắc ý.
Đáng tiếc Long Hạo Hiên vẫn chưa nói hết câu.
“Phụt!”
Diệp Bắc Minh giơ tay chém một kiếm.
Kiếm Đoạn Long chợt lóe rồi biến mất!
Nhanh như tia chớp!
Long Hạo Hiên trợn trừng hai mắt.
Vị trí cổ họng xuất hiện một đường máu.
Ầm!
Ngã xuống đất mà chết!
Mặt đẹp của Lý Gia Hinh trắng bệch: “Giết thật?”
Cao Đỉnh Thiên bị dọa sợ, ngã nhào trên đất: “Xong rồi…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!