Diệp Bắc Minh chém ra một đường kiếm khí vào dung nham.
Sóng lớn ngút trời!
Dung nham bao trùm rương kim loại, chậm rãi thổi tới.
Diệp Bắc Minh dùng kiếm Đoạn Long khều một cái, nhấc nó lên mặt đất.
Leng keng!
Rương kim loại đập xuống đất, để lại một hố sâu.
Diệp Bắc Minh cẩn thận dò xét một vòng, kinh ngạc phát hiện rương kim loại này ngay cả một khe hở cũng không có.
Chứ đừng nói đến các loại ổ khóa.
Quả thật vô cùng kiên cố!
Vương Trường Sinh nói: “Sư phụ, rương kim loại này sơn trang đúc kiếm chúng tôi không có cách nào mở ra được”.
“Sơn trang đúc kiếm đã nghiên cứu qua tất cả kim loại trên trái đất này, dù là thiên thạch, chúng tôi cũng góp nhặt rất nhiều”.
“Rương kim loại này quá đặc biệt, nhiệt độ cao đến mấy ngàn độ cũng không thể nào hòa tan được nó”.
“Hơn nữa vô cùng cứng rắn, tôi đã dùng qua một vài bảo vật cưỡng ép chém nó, nhưng bảo kiếm cũng gãy…”
Diệp Bắc Minh mặt đầy nghiêm túc.
Lại cẩn thận nghiên cứu một hồi.
Vẫn không phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào!
Anh suy tư trong chốc lát, dùng kiếm Đoạn Long chém.
Keng!
Một tiếng giòn dã, rương kim loại giống như đậu hũ, trong nháy mắt bị chém ra.
Vương Trường Sinh không nhịn được liền chửi tục: “Mẹ kiếp! Kiếm Đoạn Long kinh khủng vậy sao?”
Diệp Bắc Minh cũng rất bất ngờ.
Cường độ của kiếm Đoạn Long vượt xa trí tưởng tượng của anh!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giọng điệu khinh thường: “Kim loại cậu có thể nhìn thấy, dưới kiếm Đoạn Long đều là rác rưởi!”
Đáng tiếc Vương Trường Sinh không nghe thấy.
Diệp Bắc Minh không nói gì, không chờ được nhìn sang rương kim loại.
Ngâm trong dung nham mấy nghìn độ hơn hai năm, hy vọng đồ không bị cháy hỏng!
Một chiếc lệnh bài dài bằng bàn tay người trưởng thành xuất hiện trước mắt Diệp Bắc Minh.
Ngoài cái này ra, tất cả trống trơn!
Diệp Bắc Minh nhặt lệnh bài ra khỏi rương kim loại: “Mẹ để lại một tấm lệnh bài?”
Lệnh bài hình dáng phong cách cổ xưa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!