“Đây chẳng phải võ kỹ tháp Càn Khôn Trấn Ngục thu thập ư, tại sao ông cũng không biết phẩm cấp?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buồn bực.
“Nhóc con, trên đời võ kỹ không biết phẩm cấp có rất nhiều”.
“Võ kỹ đều do con người sáng tạo, phẩm cấp cũng là con người đánh giá”.
“Nhớ, phẩm cấp không thể đại diện cho tất cả, người tu luyện võ kỹ mới là trọng điểm”.
“Võ giả hàng đầu dùng võ kỹ cấp Hoàng thấp nhất cũng có thể giết Võ Tông!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Bày tỏ đồng ý với lời giải thích của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Anh mở Bất Diệt Kim Thân Quyết.
Cẩn thận nghiên cứu.
Cuối cùng.
Anh phát hiện đây là một bộ võ kỹ luyện thể.
Dùng các loại biện pháp đặc thù, phối hợp dược liệu tôi luyện cơ thể.
Trang cuối cùng trong công pháp nói, Bất Diệt Kim Thân Quyết tu luyện đến cuối, dù vũ trụ hủy diệt người cũng không sao.
“Quá khoa trương rồi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Cảm giác độ đáng tin không cao.
Nhưng có còn hơn không.
Luyện thử trước.
Anh ngồi xuống bắt đầu tu luyện Bất Diệt Kim Thân quyết.
...
Khi Diệp Bắc Minh tu luyện.
Nhà họ Lý, Cảng Đảo.
Lý Gia Hinh và ba anh em nhà họ Lý đều có mặt.
Trước mặt là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Cậu thanh niên tên Tiêu Dịch, người phụ nữ tên Tiêu Tuệ.
Cả hai đều đến tử nhà họ Tiêu Cổ Võ.
Nhà họ Tiêu mặc dù được gọi là thế gia Cổ Võ, nhưng lại nổi tiếng với đan dược.
Bọn họ đến Cảng Đảo là để cứu mạng ông cụ Lý.
Tiêu Dịch ôm ngực, xương gãy đã được nối: “Chị, dù thằng kia là ai, em cũng phải khiến hắn chết!”
“Em lớn thế này cũng chưa từng tức giận như vậy!”
“Chị, hắn dựa vào cái gì?!!!”