Ấn nút nghe.
“Alo… Anh Diệp… Cứu… cứu tôi…”
Một tiếng ‘răng rắc’ truyền tới, là tiếng của dòng điện.
Điện thoại của Lý Gia Hinh hình như bị người nào đó giẫm nát.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Lý Gia Hinh xảy ra chuyện?”
...
Ánh mặt Tiêu Dịch rét lạnh, giẫm nát điện thoại của Lý Gia Hinh, đá sang một bên.
“Cầu cứu?”
“Cô cảm thấy còn có người cứu nổi cô sao?”
Tiêu Dịch chậm rãi ngồi xuống, một tay túm gò má Lý Gia Hinh.
Lý Gia Hinh há miệng, cắn ngón tay Tiêu Dịch.
Tiêu Dịch đau nhức!
“Con mẹ nó, đồ gái điếm, dám cắn tao?”
Bốp!
Một cái tát giáng xuống!
Khuôn mặt Lý Gia Hinh trong nháy mắt xuất hiện dấu bàn tay!
“Con điếm, nếu không phải tránh cho cậu đây lát nữa mất hứng, vừa rồi cái tát này có thể tát chết mày đấy!”
Tiêu Dịch cười nhạt, túm tóc Lý Gia Hinh.
Trực tiếp ném cô ta lên giường!
Lý Gia Hinh muốn bò dậy.
Toàn thây nóng rực như lửa.
Một chút sức lực cũng không có!
Hô hấp cô ta ngày càng dồn dập.
Ánh mắt mê man!
Tiêu Dịch cười đểu: “Mặc kệ mày là thanh thuần ngọc nữ gì, có đan dược của tao, mày vẫn phải biến thành đồ chơi!”
Hắn ta xoay người đi vào phòng tắm của Lý Gia Hinh.
Sau khi tắm xong sẽ hưởng thụ người phụ nữ cực phẩm này!
Mười lăm phút sau.
Tiêu Dịch từ phòng tắm đi ra.
Toàn thân Lý Gia Hinh mê man, ôm con gấu bông cỡ lớn trên giường.
Trong miệng lẩm bẩm: “Diệp Bắc Minh... Diệp Bắc Minh…”