"Diệp công tử, cậu đây là?” Trần Vũ Nhu cảm nhận được khí tức của máu Hỗn Độn!
Diệp Bắc Minh cười nói: "Dù sao máu của tôi cũng rất nhiều, máu Hỗn Độn trị thương rất tốt!"
"Vết thương của cô chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là sẽ không có gì đáng ngại cả."
Lúc này hai người mới tách ra.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Vũ Nhu phảng phất chút đỏ ửng: "Diệp. công tử, nhà họ Tiêu đã phát lệnh truy nã, cả thế giới đều đang truy lùng cậu!”
"Mọi người đều biết cậu bị thương nặng..." Nhìn vào vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh! Một cái lỗ to bằng cái bát, xuyên thẳng vào, chấn động!
"Tất cả người trong thiên hạ đều thèm muốn Mẫu Thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn của cậu!"
"Tốt nhất là bây giờ cậu nên trốn đi, chờ vết thương bình phục rồi nói!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đây là đạo thương do cảnh giới Đại Đế để lại, rất khó bình phục!”
Trần Vũ Nhu kinh ngạc: "Diệp công tử, cậu..."
"Yên tâm, không chết được đâu!"
Diệp Bắc Minh mỉm cười rất tự tin.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Vũ Nhu thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức.
Cô lại trở nên lo lắng: "Diệp công tử, tiếp theo cậu có dự định gì?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: "Không phải cô nói tất cả người trong thiên hạ đều đang tìm tôi sao?”
"Tôi chuẩn bị đến một nơi!"
"Ở đâu?" Trần Vũ Nhu sửng sốt.
Diệp Bắc Minh trả lời một câu: "Hang Thần Mai" "Cái gì?"
Trần Vũ Nhu kinh ngạc đứng dậy: "Diệp công tử, cậu điên rồi à? Hang Thần Ma cực kỳ nguy hiểm!"
"Ở nơi sâu nhất, nghe nói có những quái vật đáng sợ có thể so sánh với cảnh giới Tế Đạo cấp chín, thậm chí là Tế Đạo Chi Thượng!”
"Với tình trạng của cậu, đi vào đó nhất định sẽ chết!"
Nói đến đây, Trần Vũ Nhu quả quyết lắc đầu: "Không được, cậu không thể đi!"
Diệp Bắc Minh nhìn cô có chút hứng thú! Cô gái này đang quan tâm đến mình sao?
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Bắc Minh, Trần Vũ Nhu vội vàng giải thích: "Diệp công tử, tôi... không có ý đó..."
Diệp Bắc Minh cười cười, đổi chủ đề: "Trần sư tỷ, mặt của cô là bị sao vậy?" Trần Vũ Nhu hừ nhẹ một tiếng: "Quả nhiên, đàn ông đều giống nhau!"
"Cậu cũng cảm thấy tôi xấu phải không? Yên tâm, tôi không có ý đó với cậu đâu!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Xấu đẹp chẳng qua chỉ là da thịt mà thôi!"
"Cá chìm ngỗng rơi, trăng tàn hoa thẹn, đều không thể so sánh với ơn cứu mạng của Trần sư tỷ!"
"Lùi lại một bước mà nói, Trần sư tỷ, thật ra cô rất xinh đẹp, chỉ là vết sẹo trên mặt cô chắc là do một loại kịch độc phải không?”
Trần Vũ Nhu có chút xấu hổ: 'Cái tên này thật giỏi nói chuyện! ' Đợi đất
Đột nhiên.
Trần Vũ Nhu phản ứng lại: "Cậu biết chất độc trên mặt tôi sao?"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đây có lẽ là chất độc huyết mạch đúng không? Nếu như tôi đoán không nhầm!"
"Lúc nhỏ, có lẽ Trần sư tỷ không có vết sẹo này trên mặt!" Trần Vũ Nhu kích động: "Đúng vậy! Nhưng..."
Dường như cô nghĩ đến cái gì đó, cười khổ nói: "Bỏ đi! Nói cho cậu cũng vô dụng, không ai có thể chữa lành mặt cho tôi!"
"Nhưng, Diệp công tử, cảm ơn cậu đã an ủi!"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!