Bốp! Hoa Du Nhiên còn chẳng thèm quay đầu lại nhìn, anh ta vung luôn một cái tát!
Tiêu Lục Quốc bay ra ngoài cực kỳ thê thảm, rồi ngã xuống cách đó mấy trăm mét, hộc mười mấy ngụm máu!
"Ông là cái thá gì, mệnh lệnh của công tử nhà tôi, mà ông cũng dám nghi ngờ?" Lão giả lưng gù hờ hững nói: "Ông mà còn dám chất vấn công tử nhà tôi thêm một câu nào nữa, thì nhà họ Tiêu, không cần thiết phải tồn tại nữa đâu!"
"HíU"
Lời này vừa nói ra.
Tất cả mọi người ở đây hít một ngụm hít lạnh!
Rốt cuộc, Hoa Du Nhiên này có lai lịch thế nào vậy?
Chỉ một câu nói mà có thể khiến cho một gia tộc đế huyết diệt vong hả?
"Lẽ nào... họ đến tức vị diện phía trên?" Một lão giả nói.
Một lão giả khác đứng cạnh hãi đến nỗi run cả người: "Chắc chắn là đến từ vị diện phía trên, không thì sao mà mạnh mồm thế được!"
"Thiếu nữ kia là ai? Hình như có thân phận và địa vị rất cao!"
Mọi người bàn luận rôm rả.
Ánh mắt họ nhìn Hoa Du Nhiên tràn ngập sợ hãi!
Lão giả lưng gù nhắc nhở một câu: "Nhóc con, cậu còn ngây ra đó làm gì?" "Công tử nhà tôi đã bảo rồi, cậu xin lỗi xong, chuyện này coi như xong!" "Cậu còn không mau xin lỗi đi?"
Thân là người hầu, ông ta rất hiểu chủ nhân của mình!
Ngoài mặt trông thì là Hoa Du Nhiên để Diệp Bắc Minh xin lỗi, trên thực tế là đang hạ thấp thể diện của anh!
Một khi Diệp Bắc Minh xin lỗi! Trước mặt mấy chục vạn người như này!
Hình tượng của anh trước mặt Cổ Yên Tuyết, chắc chắc sẽ sụp giảm nghiêm trọng!
Hoa Du Nhiên đâu phải kẻ ngốc, Cổ Yên Tuyết hầu như chưa từng ra khỏi Côn Luân Điện, có mấy lần cô ấy lén chạy ra ngoài, thì đều bị bắt về!
Cô ấy lấy đâu ra bạn chứ? Lại còn là một thể chất Hỗn Độn!
Cho dù hai người không có khả năng phát triển thành tình lữ, Hoa Du Nhiên cũng phải ngăn chặn nó luôn!
Đương nhiên Diệp Bắc Minh biết hai người đang nghĩ gì, anh cười lạnh: "Ông là cái thá gì chứ? Một con chó cạnh người khác mà cũng dám ra lệnh cho tôi?”
"Cậu nói cái gì?" Lão giả lưng gù tái mặt. Ông ta sống đến bằng này tuổi, chưa bao giờ có ai dám mắng ông ta là chó!
Cổ Yên Tuyết ngẩn người.
Sâu trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia bất ngờ, ngay cả cô ấy cũng cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ xin lỗi!
"Tên này... cứng thế? Xin lỗi một cái mà cũng không chịu cúi đầu à!' Hoa Du Nhiên nhận ra phản ứng của Cổ Yên Tuyết, tâm trạng trầm xuống.
Điều làm Diệp Bắc Minh bất ngờ là, anh ta chẳng những không tức giận, trái lại còn cười ha ha: "Ha ha ha ha, Diệp huynh nói phải!"
"Một con chó thôi mà, nếu huynh không muốn xin lỗi, vậy thì thôi!"
"Dù sao, Diệp huynh cũng là bạn của Yên Tuyết, vậy thì huynh chính là bạn của Hoa Du Nhiên tôi rồi!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: "Nhóc con, người này tâm cơ: đấy, cẩn thận!"
Diệp Bắc Minh thầm gật đầu trong lòng. Không cần tiểu Tháp nhắc, anh cũng nhìn ra rồi!
"Phải rồi, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi đến từ Hoa tộc ở vị diện phía trên!"
Hoa Du Nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Không biết Diệp huynh có thân phận gì?" "Hoa tộc?”
Mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, con ngươi khẽ co lại.
Không ngờ vị diện phía trên lại có một Hoa tộc?
Chỉ là trùng hợp? Hay là...
"Diệp huynh, huynh từng nghe qua về Hoa tộc chúng tôi à? Chắc không phải huynh bị dọa sợ rồi đấy chứ, ha ha ha..."
Hoa Du Nhiên cười dí dỏm. Ở vị diện phía trên, Hoa tộc có thế lực cực kỳ khổng lồ!
Nếu Diệp Bắc Minh từng nghe qua, bị dọa sợ thì cũng là chuyện bình thường: "Diệp huynh, huynh đừng sợi"
"Tôi đối đãi với bạn bè thân thiện lắm!"
Hoa Du Nhiên cười nghiền ngẫm: "Có thời gian rảnh, tôi mời huynh đến Hoa tộc làm khách nhé!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Hoa Du Nhiên ngẩn ra.
'Tên nhóc này không nghe ra anh ta đang nói lời khách sáo đấy à?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!