“Cô… cô đang đùa với lửa đấy!”
“Khi tôi về, sẽ dâng một bản tấu lên Long chủ!”
Lục Tuyết Kỳ thản nhiên trả lời: “Tùy ông”.
“Cô!”
Ngụy Kinh Phú bị chọc tức đến á khẩu không nói lên lời.
Sắc mặt ông lão nhà họ Hạ vô cùng khó coi: “Lục Tuyết Kỳ, cô thực sự không sợ chết sao?”
Lục Tuyết Kỳ đang định lên tiếng.
Diệp Bắc Minh bỗng bước lên một bước, đi đến phía trước Lục Tuyết Kỳ, lạnh giọng nói: “Ông đang uy hiếp sư tỷ tôi hả?”
“Lão già, ông muốn chết phải không?”
Soạt!
Tất cả mọi người đều thót tim!
Mí mắt giật liên tục!
Lúc này.
Tim gần như cũng ngừng đập!
Diệp Bắc Minh lấy dũng khí ở đâu chứ?
Lại nói lão tổ nhà họ Hạ muốn chết?
“Ha ha ha! Ha ha ha! Ha ha ha…”
Lão tổ nhà họ Hạ cười lớn, một luồng khí thế đáng sợ ngưng tụ trên người ông ta.
Những người trên quảng trường nhà họ Hạ cũng đang run rẩy!
Tất cả mọi người đều kinh hãi cúi đầu, không dám nhìn Lão tổ nhà họ Hạ.
Giọng nói băng lạnh vang lên: “Diệp Bắc Minh, cậu uy tiếp tôi?”
Ông ta gần như nghiến răng nghiến lợi.
Toàn thân Diệp Bắc Minh bùng phát ra một luồng sát ý: “Uy hiếp? Lão già nhà ông cũng xứng để tôi uy hiếp sao?”
“Cho tôi ba tháng, tôi sẽ giết ông như mổ chó!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, muốn tôi ra tay không?”
“Tôi có thể cho cậu mượn sức mạnh của tôi để giết ông ta!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần!”
Những người có mặt đều thộn người!
Hai tỷ đệ này, rốt cuộc là ai đang bảo vệ ai đây?