Các đại thần đều quay đầu, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Diệp Bắc Minh, cũng chính là người Long Quốc xông giết vào tập đoàn Nhuyễn Ngân mà các ông nói”.
“Cái gì?”
“Là cậu!”
“Sượt!”
Cả đại điện hoàng cung đang xôn xao sôi sục, lập tức yên tĩnh.
Tất cả các đại thần đều lạnh sống lưng.
Uy Hoàng sầm mặt: “Diệp Bắc Minh?”
“Hành cung của bản hoàng có mười ngàn quân tinh nhuệ trấn thủ, cậu… làm sao vào được?”
Diệp Bắc Minh tùy ý trả lời: “Mười ngàn quân tinh nhuệ của ông bị tôi giết hết rồi”.
“Không thể nào!”
Uy Hoàng trừng mở to con mắt.
Giống như gặp quỷ!
Mười ngàn quân tinh nhuệ bị thanh niên trước mặt này giết rồi?
Đùa gì vậy!
Cho dù là mười ngàn con heo, cũng phải một ngày một đêm mới giết hết được!
Uy Hoàng lạnh giọng nói: “Ishimichi đâu?”
“Ông ta là kiếm hoàng của Đông Doanh, cường giả tuyệt đỉnh đứng thứ hai mươi hai trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu!”
“Tại sao ông ta không ngăn cản cậu?”
“Đợi đã, chẳng lẽ… Ishimichi phản bội ư?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Người mà ông nói, muốn đánh lén tôi, vậy mà không đỡ nổi một kiếm của tôi, chết rồi”.
“Cái gì?”
Vẻ mặt Uy Hoàng biến sắc.
Lắc đầu nói: “Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Những đại thần đó cũng đều lên tiếng: “Ăn nói bừa bãi!”
“Nói xằng nói bậy!”
“Người đâu, bắt hắn lại cho ta!”
Cấm vệ quân trong đại điện chuẩn bị ra tay.
Bỗng nhiên.
“Báo, bệ hạ, có người xông vào hành cung!”