Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh

Cô ta rất thông minh.  

 

Biết Diệp Bắc Minh nói không sai.  

 

Nhưng trong lòng vẫn không thể nào chấp nhận.  

 

Vẫn ôm một tia may mắn.  

 

Gia tộc Senbon truyền thừa mấy trăm năm, vậy mà trong một đêm bị hủy hoại.  

 

Lòng cô ta rỉ máu!  

 

Senbon Zakura lắc đầu: “Không đâu, không đâu!”  

 

“Tôi phải đi tìm Uy Hoàng, nói rõ với ông ta!!!”  

 

Nói xong cô ta xông ra ngoài.  

 

Lục Tuyết Kỳ nói: “Đây là không quân của đảo quốc Đông Doanh, lượt đánh bom thứ nhất đã kết thúc”.  

 

“E rằng không bao lâu nữa bọn họ sẽ mở lượt đánh bom thứ hai”.  

 

“Sư đệ, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã rồi nói”.  

 

Diệp Bắc Minh đồng ý: “Được!”  

 

Lúc này Lục Tuyết Kỳ mới chú ý đến Lâm Thương Hải bên cạnh.  

 

Cô ấy kinh ngạc: “Chân của ông?”  

 

Lâm Thương Hải khẽ mỉm cười: “Nhờ chủ nhân ra tay, tôi đã hồi phục rồi”.  

 

Lục Tuyết Kỳ nhìn Diệp Bắc Minh: “Sư đệ, xem ra y thuật của các sư phụ em đều học được hết”.  

 

Diệp Bắc Minh nói: “Sư tỷ, vẫn phải nhanh chóng rời khỏi đây”.  

 

Họ đi ra bên ngoài gia tộc Sendon.  

 

Vừa xông ra ngoài, chỉ thấy một vùng lửa đỏ.  

 

Cuối ánh lửa, một lượng lớn quân đội Uy Hoàng ở đó.  

 

Xe tăng, xe bọc thép, còn có rất nhiều võ giả, võ sĩ, ninja.  

 

Hơn một trăm người của gia tộc Sendon từ trong biển lửa lao ra.  

 

Dẫn đầu là một người Đông Doanh trung niên, ông ta lớn tiếng hô lên: “Ngừng bắn, ngừng bắn cho tôi!”  

 

“Tôi là Senbon Keisha, là gia thần của Uy Hoàng!”  

 

“Mọi người mau ngừng bắn!”  

 

“Bố!”  

 

Senbon Zakura rất kích động, muốn xông ra.  

 

Diệp Bắc Minh kéo cô ta lại: “Chờ chút!”  

 

Senbon Zakura quay đầu phẫn nộ quát: “Anh muốn làm gì?”  

 

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Xem trước đã rồi nói”.  

 

Lúc này.  

 

Phía quân đội Đông Doanh đối diện có một sĩ quan đi ra.  

 

Hắn khoác thanh samurai, nở nụ cười.  

 

Senbon Keisha giống như túm được rơm rạ cứu mạng: “Ono-kun, là tôi!  

 

Ono-kun mỉm cười: “Hóa ra là Senbon-kun”.  

 

Senbon Keisha vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi là Senbon Keisha”.  

 

“Ono-kun, xảy ra chuyện gì thế?”  

 

“Đại quân của Uy Hoàng sao lại đến đánh bom gia tộc Senbon chúng tôi?”  

 

“Mau bảo bọn họ dừng tay, các người nhất định có hiểu lầm”.  

 

“Gia tộc Senbon chúng tôi đời đời kiếp kiếp trung thành với Uy Hoàng, tuyệt đối không hai lòng!”  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận