Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Tất cả mọi việc cũng là hợp tình hợp lý.
Thì là nguồn gốc của đảo quốc Đông Doanh là như vậy.
Từ Dần bò lên, quỳ dưới chân Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, tha cho tôi một mạng đi”.
“Tôi nhận cậu là chủ nhân, sau này Đông Doanh đều là của cậu”.
“Cậu chính là thiên thần của Đông Doanh!”
“Tôi lập một tượng thần cho cậu, sau này cả quốc đảo Đông Doanh mặc cho cậu điều khiển”.
“Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi có thể làm con chó của cậu!”
Phập phập phập!
Từ Dần không ngừng dập đầu.
Diệp Bắc Minh thờ ơ làm thinh.
Từ Dần do dự, cắn răng nói: “Diệp Bắc Minh, tha cho tôi đi”.
“Tôi nói cho cậu biết một bí mật, khi ở Long Quốc, nhà họ Từ tôi là gia tộc chạy ra từ Côn Luân Hư!”
“Chúng tôi mang ra một lô hạt giống dược liệu hàng đầu, được trồng ở dưới lòng đất núi Phú Sĩ”.
“Hơn hai ngàn năm qua, số dược liệu này cũng thành cây trưởng thành rồi”.
Diệp Bắc Minh hơi xao động: “Dẫn tôi đi”.
Từ Dần đứng lên.
Toàn thân run run.
Không thể hoạt động bình thường.
Vừa nãy đường sét đó đã phế hết kinh mạch toàn thân ông ta.
Mất hết thực lực võ tông.
Diệp Bắc Minh tiện tay bắn ra mấy cây kim châm, đâm vào trong cơ thể của Từ Dần.
Từ Dần lại có thể cử động, chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh ra lệnh nói: “Dẫn đường!”
Từ Dần không dám chậm trễ.
Dẫn Diệp Bắc Minh tiến vào phía sau của đại điện.
Tiếp đó là một cơ quan, mở ra một mật đạo, quanh co uốn khúc, đi xuống dưới lòng đất.
Mật đạo rất sâu, vì gần núi lửa nên càng lúc nàng nóng.
Cuối cùng.
Hai người đến vị trí sâu hơn năm trăm mét dưới lòng đất.