Và gọi đi.
Tút tút tút!
Vậy mà kết nối được thật.
Hơn nữa, đối phương còn nhận điện: “Diệp Bắc Minh?”
Giọng nói hơi đắc ý: “Xin lỗi, tôi lại rời khỏi trước một bước rồi”.
Diệp Bắc Minh cũng cười: “Cảm giác bị truy sát thế nào?”
Diệp Minh Viễn trầm mặc mấy giây, lạnh lùng nói: “Cậu muốn giết tôi, không đơn giản vậy đâu”.
“Con chó mất chủ, chạy cũng nhanh đấy”.
Diệp Bắc Minh cười ra tiếng: “Không sao, tôi có thể cho ông chạy rất nhiều lần”.
“Nhưng, ông không thể sơ suất một lần”.
“Diệp Minh Viễn, ông cứ sống tốt trong nỗi sợ đi, tôi sẽ luôn tìm ông, sau đó, đích thân moi tim của ông”.
Rắc rắc.
Diệp Bắc Minh bóp nát điện thoại.
Không cho Diệp Minh Viễn cơ hội được nói.
Lúc này.
Ở một khu vực của Tượng Quốc, một chiếc máy bay nhanh chóng bay đến.
Sắc mặt của Diệp Minh Viễn âm trầm đến dọa người, trong đôi mắt của ông ta đầy sự oán độc: “Sớm biết có ngày hôm nay, tao không nên cho mày được sống!”
“Hai mươi ba năm trước, khi mày xuất hiện ở nhà họ Diệp, tao nên đích thân giết mày!”
“Đáng tiếc, trên thế gian không có thuốc hối hận!”
Diệp Minh Viễn dựa vào sofa, nhắm mắt.
Hạt giống nỗi sợ mà Diệp Bắc Minh cấy vào trong lòng ông ta đã nảy mầm.
Không nhổ đi được nữa rồi!
Một lát sau.
Ông ta mở mắt, đầy tia máu, chỉ vào vị trí trên bản đồ: “Đến nơi này cho tôi”.
…
Diệp Bắc Minh cất bức ảnh.
Thì ra tất cả là do điện Huyết Hồn và gia tộc Rothschild bày ra.
Mục đích là lừa anh đến Tam Giác Vàng.
Anh nói với Barth: “Bây giờ ông đã hết tác dụng rồi, tiễn ông lên đường thôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!