Trên sân thượng của biệt thự.
Trong đại sảnh lớn.
Long gia vừa đi khỏi.
Lục sư tỷ đã trực tiếp ôm Diệp Bắc Minh vào lòng: “Tiểu sư đệ, đệ có nhớ ta không!”
Rồi ấn đầu của Diệp Bắc Minh vào lòng, xoa một hồi.
“Khụ khụ… lục sư tỷ…”
Diệp Bắc Minh suýt nghẹt thở!
Quá to!
Tính đàn hồi cao!
Khiến người ta không thở nổi!
Ban đầu, Diệp Bắc Minh bị người của nhà họ Triệu suy sát, là lục sư tỷ đã cứu anh.
Trong các sư tỷ, quan hệ giữa Diệp Bắc Minh và lục sư tỷ cũng tốt nhất.
Diệp Bắc Minh cũng không cam tâm yếu ớt, vòng tay qua cù nách lục sư tỷ.
Lục sư tỷ run lên: “Ha ha ha, sư đệ, tỷ buồn cười chết mất!”
Mùi hương trên người ập đến.
Hai mười cười đùa một hồi xong.
Cuối cùng ngồi xuống.
Diệp Bắc Minh nói: “Lục sư tỷ, cho tỷ thứ này”.
“Vốn dĩ đệ muốn chia sẻ cho các sư tỷ, nếu đã gặp tỷ trước, thì cho tỷ xem vậy”.
Anh giơ tay.
Bí tịch võ kỹ thuật Đằng Không xuất hiện trong tay.
Lục sư tỷ nhận lấy xem qua, kinh ngạc đứng bật dậy: “Thuật Đằng Không, võ kỹ hạ phẩm cấp Thánh!”
Ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
“Tiểu sư đệ, đây là võ kỹ cấp Thánh đây, đệ lấy ở đâu vậy?”
“Trời ơi, lần trước bát sư tỷ cho tỷ một cuốn kiếm pháp Lạc Nhạn, võ kỹ thượng phẩm cấp Thần, tỷ ấy nói là lấy được từ chỗ đệ”.
“Đệ lại lấy một cuốn võ kỹ cấp Thánh ở đâu ra?”
Nhìn dáng vẻ kích động của lục sư tỷ.
Diệp Bắc Minh liền biết đã cho đúng người.
Anh cười thần bí: “Đây là bí mật!”
Sắc mặt Lục sư tỷ nghiêm lại: “Tiểu sư đệ, việc này không phải đùa đâu”.
“Võ kỹ cấp Thánh, sẽ khiến võ giả toàn cầu đỏ mắt đấy”.
“Thứ này nhất định phải giữ cẩn thận, không được truyền ra ngoài, nếu không sẽ có họa sát thân”.
Diệp Bắc Minh vừa định lên tiếng.
Đột nhiên.
Tút tút tút!
Điện thoại đổ chuông.
Anh cầm lên xem, là Lý Gia Hinh gọi tới.
Diệp Bắc Minh nghe điện thoại: “A lô, có chuyện gì vậy?”
“Phụt… khụ khụ khụ… anh Diệp… cứu… cứu tôi…”.
Giọng của Lý Gia Hinh vô cùng yếu ớt.
Sau đó.
Một người đàn ông cất giọng kiêu ngạo: “Mày chính là cái tên Diệp Bắc Minh gì đó phải không?”
“Lệnh bài huyền thiết ở trong tay mày hả?”