Khóe miệng Long Đạo Nhất nhếch lên nụ cười băng lạnh: “Tôi cho ông nói chưa?”
Một luồng sát ý ập đến!
“A?”
Lý Chí Nhân sợ đến mồ hôi đổ như mưa.
Thụp!
Quỳ xuống đất, điên cuồng dập đầu, sắp vỡ cả trán!
Ông ta vốn muốn nịnh bợ, không ngờ trực tiếp chuốc họa.
Long Tiểu Vân cười nói: “Anh, người này rất thú vị, chẳng phải sao?”
“Người cùng một gia tộc, ông ta lại nói người khác là con điếm kìa”.
Long Đạo Nhất thích thú gật đầu: “Đúng là rất thú vị”.
Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Long Tiểu Vân đảo một vòng: “Anh, em bỗng nghĩ ra một trò chơi rất thú vị”.
“Ồ?”
Long Đạo Nhất nhìn cô ta.
Long Tiểu Vân rút ra một con dao găm, ném đến trước người ba anh em nhà họ Lý: “Chơi với các người một trò chơi, ở đây có con dao găm, ba người các ông ai cướp được, sau đó giết hai người còn lại thì có thể được sống”.
Ông cả Lý Chí Nhân kinh hãi: “Cái gì?”
Sắc mặt ông ba giằng co khó xử.
Bỗng nhiên.
Ông hai Lý Tái Hiền nhào đến tóm lấy con dao găm.
Quay đầu đâm một nhát!
Phụt!
Máu tươi điên cuồng phun ra, Lý Chí Nhân ôm chặt cổ họng, phát ra tiếng “ư ư”: “Chú hai… chú… chú giết tôi…”
Lý Tái Hiền tỏ vẻ hung dữ: “Anh cả, xin lỗi!”
“Không phải anh chết, thì là tôi chết!”
“Tôi không thể chết, anh đi chết thì hơn!”
Rồi đạp một cú ra.
Phập!
Lý Chí Nhân ngã xuống đất chết.