Lục Tuyết Kỳ và Liễu Như Khanh gật đầu: “Tiểu sư đệ, em nói đi”.
Diệp Bắc Minh lạnh băng nói: “Trong ba đời của Ngụy Công, bất kỳ chi trưởng hay thân quyến cũng xóa bỏ hết cho em”.
“Được thôi”.
Hai người đồng ý.
Giây tiếp theo.
Soạt!
Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt lên người Ngụy Kinh Phú: “Ông thì sao?”
Chèn ép!
Kinh hoàng!
Run rẩy!
Sợ hãi!
Đại soái Long Hồn Ngụy Kinh Phú sợ hãi cúi đầu: “Diệp... Diệp thiếu soái, cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải người của nhà họ Ngụy này!”
Ông ta dùng tốc độ cực nhanh giải thích.
“Mặc dù tôi cũng họ Ngụy, nhưng không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Ngụy này”.
“Cậu biết đấy, Long Quốc có đến mấy tỷ người, trùng tên trùng họ không biết mấy trăm ngàn người”.
“Có một hai người họ giống nhau”.
“Rất… Khụ… rất hợp lý đúng chứ?”
Hợp lý!
Chắc chắn vô cùng hợp lý luôn!
Một giây.
Hai giây!
Mười giây!
Không nghe thấy tiếng của Diệp Bắc Minh.
Ngụy Kinh Phú cứ như vậy cúi đầu, không dám thở mạnh!
Mỗi giây đều như bị giày vò.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!