Hùng Vương nhìn chằm chằm vào cổ Diệp Bắc Minh, ông ta nhe răng cười: “Đồ côn trùng ngu xuẩn, để tao xé rách đầu của mày!”
Cặp móng vuốt chộp tới đầu Diệp Bắc Minh.
Dường như ông ta đã tưởng tượng ra cảnh não của Diệp Bắc Minh văng tứ tung rồi.
Diệp Bắc Minh nhấc chân sau lên, đạp vào bụng Hùng Vương.
Rầm!
Hùng Vương bị đạp bay ra ngoài cả trăm mét nhanh như xe lửa,.
Trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh rất sâu!
“Đây...”
Trong phủ Quốc Chủ của Cao Ly Quốc tĩnh lặng như tờ.
Một nghị sĩ cười bảo: “Không sao cả, đừng lo lắng”.
“Lực lượng cơ thể của Hùng Vương rất kinh khủng, có thể chống lại đạn bọc thép nữa mà!”
“Một đạp này của Diệp Bắc Minh không thấm vào đâu hết”.
Trong quân doanh, tướng quân Assef nhướng mày: “Hả?”
Ngay sau đó.
“Gào! Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!”
Hùng Vương chật vật đứng lên.
Ông ta điên loạn nắm chặt tay đánh vào ngực mình.
Người trong phủ Quốc Chủ Cao Ly Quốc và Assef trong quân doanh đều thở phào nhẹ nhõm.
Hùng Vương căm tức nhìn về phía Diệp Bắc Minh nói: “Tao muốn xé nát mày!”
Ngay lập tức.
Hùng Vương sửng sốt: “Hả?”
“Người đâu rồi?”
Diệp Bắc Minh vừa nãy còn đứng đó mà giờ lại không thấy đâu hết.
Lúc này.
Lôi Thần trên nóc nhà hét to: “Hùng Vương cẩn thận! Cậu ta ở sau lưng ông!”
Hùng Vương bất ngờ, không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Ông ta chỉ thấy Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay đằng sau mình rồi.
“Tốc độ của mày...”
Hùng Vương vừa mở miệng nói gì đó.
Phụt...!
Kiếm Đoạn Long chém xuống!
Nửa câu sau của Hùng Vương mắc nghẹn trong cổ họng, ông ta đứng im bất động giống như pho tượng!