Lưu Châu Ly sững sờ, ánh mắt nhìn anh ta hoàn toàn rơi vào trạng thái ngây ngốc, không dám tin. Mà người đàn ông tàn bạo này cũng đang nhìn cô chằm chằm, dường như có chút gì đó khẽ lay động trong đôi mắt sắc lạnh đến rực lửa này.
- Anh... anh...
Lưu Châu Ly ấp úng trong cuống họng. Từng câu, từng chữ muốn thốt ra cuối cùng bị nghẹn lại ngay trong cuống họng.
Bóng tối đen đặc bao trùm khắp xung quanh hai người, thời gian mơ hồ như cũng chết yểu. Ngũ quan của anh ta vẫn anh tuấn đến mức hoàn mỹ. Ở khoảng cách gần như thế này, Lưu Châu Ly có thể dễ dàng quan sát kỹ hơn khuôn mặt của anh ta.
Điểm đặc biệt trên gương mặt tuyệt hảo này đó là ở ngay chính giữa vầng trán cao rộng kia là một nốt ruồi son màu đỏ, bé bằng đầu que tăm.
- Hừ! Lại là cô!
Anh ta vẫn không chịu buông tay khỏi cổ Lưu Châu Ly, giọng nói trầm khàn, hằm hè trong cuống họng vang lên khiến cơ thể Lưu Châu Ly không rét mà run.
- Xin anh... thả tôi ra!
Cô yếu ớt van xin. Cô không muốn chết, bởi cô còn rất nhiều dự định chưa thực hiện được. Nếu phải chết ở nơi này, chẳng phải hai mươi hai năm qua, cô đã sống một cuộc đời vô nghĩa hay sao?
Tiếng van xin yếu ớt của Lưu Châu Ly vẫn không khiến anh ta cảm thấy động lòng. Bàn tay cứng rắn như đá càng thêm siết chặt lấy ngần cổ trắng nõn của cô hơn. Lưu Châu Ly nhận thấy hơi thở đã ngày một suy kiệt, nhịp tim cũng đập mỗi lúc một mạnh hơn, gấp gáp hơn.
Mùi máu tanh tưởi hòa quyện cùng hơi thở nam tính của anh ta khiến cô hết mực buồn nôn, móng tay cào cấu loạn xạ lên ngực anh ta.
- Mau mau, có sát thủ ám sát ngài Thủ tướng!
Từ phía ngoài cửa phòng bất ngờ vang lên một tràng tiếng bước chân rậm rịch. Có lẽ nhân viên quán bar đã gọi cảnh sát tới. Nhận ra tình hình có chút không khả quan, gã đàn ông bèn vội thu tay lại, tiến ra phía cửa phòng mà chốt lại khóa.
Cổ họng vừa được giải thoát, Lưu Châu Ly đã cúi gập người ho lên sặc sụa. Trên cổ cô lúc này vẫn còn in hằn dấu vết năm ngón tay của anh ta, chỗ da bị siết khi chạm vào vô cùng đau đớn.
- Ngậm miệng lại!
Anh ta trừng mắt quát Lưu Châu Ly, bàn tay vẫn giương súng về phía cô, sẵn sàng bóp cò bất cứ lúc nào.
Một mình thân cô thế cô, Lưu Châu Ly không thể nào chống chọi lại được gã đàn ông nguy hiểm trước mắt này. Cô chỉ đành cắn răng, ngoan ngoãn nghe theo mọi sự sắp xếp, sai bảo của anh ta.
- Lại đây!
Anh ta nhướn đôi lông mày, dùng một ngón tay ra hiệu cho Lưu Châu Ly lại gần. Động tác chẳng khác gì chủ nhân đang gọi chó cưng. Lưu Châu Ly có chút bất mãn, cô miễn cưỡng đứng dậy, bước về phía anh ta.
Bộp!
- Khốn nạn!
Lưu Châu Ly giật nảy người, vung tay tát thật mạnh lên má anh ta. Gã sát thủ này vậy mà dám giở trò sàm sỡ, đưa tay bóp lấy mông cô.
Thật là bỉ ổi!
Haaa...
Anh ta cười khục khặc trong cuống họng, tấm lưng rộng lớn rung rung. Khung cảnh lúc này hết sức quái dị. Dưới căn phòng đen đặc ngập tràn mùi máu tanh tưởi, Lưu Châu Ly lại đang cùng gã sát nhân trêu đùa, đối thoại với nhau. Tính mạng của cô lúc này đang nằm trong tay anh ta, chỉ cần sơ suất một chút, nhất định cái mạng nhỏ bé này sẽ đi đời.
- Quỳ xuống và xin tôi tha mạng. Nếu biểu hiện của cô tốt, tôi sẽ thả cô đi ngay lập tức!
Cái gì?
Lưu Châu Ly trợn tròn mắt. Gã đàn ông khốn kiếp này, anh ta coi thường cô đến thế sao?
Bên ngoài cửa, tiếng bước chân vang lên dồn dã mỗi lúc một lớn hơn. Hai bàn tay Lưu Châu Ly nắm lại thật chặt, đôi mắt trong veo vẫn nhìn chằm chằm vào họng súng sắt đang chĩa thẳng về phía mình. Cô hít sâu một hơi, sau đó chậm chạp bước đến bên cạnh anh ta, cơ thể dần dần hạ thấp xuống.
Gã đàn ông xem chừng vô cùng thoải mái, đôi mắt nheo nheo lại đầy thích thú.
Ngay khi cô ngồi xuống vừa tầm đầu gối chân anh ta, Lưu Châu Ly nhanh chóng chộp được một con dao nhỏ mà anh ta đã làm rơi từ trước, sau đó nắm chặt cán mà đâm thật mạnh lên đùi anh ta.
Phập!
Gã đàn ông đau đớn, dùng chân còn lại đá thật mạnh lên người Lưu Châu Ly, sau đó nghiến răng nghiến lợi rút phăng con dao đang ghim trên chân mình.
- Chết tiệt!
Ngay khi anh ta toan nổ súng về phía cô thì bên ngoài cửa vang lên một loạt âm thanh đập phá inh ỏi.
- Ai, ai ở trong đó? Mau mở cửa ra!
Ánh mắt Lưu Châu Ly lập tức sáng bừng. Cô lao đến phía cửa, không ngừng vặn nắm tay cầm mà hét lớn:
- Cứu tôi với! Anh ta... anh ta đang ở trong này!
Nhận thấy tình hình không ổn, gã đàn ông lập tức nhoài người đến bên cạnh Lưu Châu Ly, sau đó giơ báng súng, trực tiếp đập thật mạnh lên đầu cô.
Lưu Châu Ly bị đánh bất ngờ, nhất thời cảm thấy đỉnh đầu của mình vô cùng đau buốt, cô chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đó ngất lịm.
Cơ thể Lưu Châu Ly lúc này vô cùng nặng nề. Cơn đau buốt dữ dội ở đầu khiến cô phải chau mày mà nhăn mặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cô khẽ cựa mình mở mắt, thứ trông thấy đầu tiên là căn phòng ngủ quen thuộc. Đây chẳng phải là phòng ngủ của Cố Tử Khâm hay sao? Đầu cô lúc này cũng đã được băng bó một cách cẩn thận. Chuyện này quả thực rất lạ.
Sột soạt...
Phía cuối giường chợt vang lên một tràng âm thanh kỳ lạ. Lưu Châu Ly hoảng hốt đưa mắt tới, bỗng thấy một bóng đen đang ngồi lặng lẽ trên xe lăn, tấm lưng rộng lớn quay về phía cô, khiến cô nhìn không rõ mặt.
Có lẽ nào... đây chính là Cố Tử Khâm, chồng của cô?
- Cố Tử Khâm?
Lưu Châu Ly nhẹ nhàng cất giọng gọi. Người đàn ông vẫn không có chút phản ứng.
Nhìn gương mặt hốt hoảng đến mức ngây dại của cô, anh ta chỉ nhếch môi cười nhẹ, đoạn dùng tay đẩy xe lăn, chầm chậm tiến về phía cô.
Anh vươn tay về phía công tắc điện để bật sáng căn phòng. Ngay khi đèn phòng được mở lên, Lưu Châu Ly lúc này đã nhìn rõ được khuôn mặt của anh.
Ngoại hình của Cố Tử Khâm không đến nỗi ưu tú, trái lại có phần khắc khổ. Bên má phải của anh có một vết bớt màu đen dài chạy dọc, che đi gần nửa khuôn mặt.
Trước khi tới đây, Châu Ly có trăm lần suy đoán cũng không thể nào nghĩ ra, chồng tương lai của cô lại là một người đàn ông xấu xí như thế này.
Nhận ra thái độ ngỡ ngàng có chút sợ sệt của cô, Cố Tử Khâm khẽ thở dài.
- Ai nhìn thấy dung mạo của tôi như thế này đều thất kinh sợ hãi.
Giọng nói trầm mặc xen lẫn chút buồn bã của anh vang lên, kéo Châu Ly trở về hiện tại. Cô vội vàng ngồi thẳng lưng, cố gắng nặn ra một nụ cười miễn cưỡng nhất có thể:
- Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, thử hỏi tôi không bỡ ngỡ về anh sao được?
Ồ!
Xem ra, người phụ nữ này cũng hết sức thú vị.
Cố Tử Khâm nhìn xuống đôi chân bị liệt của mình, tặc lưỡi nói tiếp:
- Kể từ sau khi tôi bị liệt, làm việc gì cũng cần có người giúp đỡ, hơn nữa tôi không còn khả năng sinh sản. Cô gái, gả cho tôi, cô sẽ phải chịu thiệt.
Ngừng một lát, anh nói tiếp:
- Nếu cô không muốn, ngay bây giờ tôi có thể làm đơn ly hôn, giúp cô giải thoát khỏi cuộc hôn nhân chán ghét này!
Quả thực, một người tàn phế, xấu xí như anh thì làm sao có thể đem lại hạnh phúc cho Lưu Châu Ly.
Trái với những gì anh nghĩ, Lưu Châu Ly chỉ khẽ cong môi, nở nụ cười nhẹ:
- Gả cho anh, là vợ của anh. Đây là trách nhiệm của tôi, không bao giờ thay đổi!