Edit: Gấu Gầy
Ngày thi Hương năm nay được ấn định sớm hơn một chút, vì năm nào trời cũng lạnh, muốn thừa dịp vừa mới vào thu còn có chút nhiệt khí, tiến hành đại sự này. Để không phải thi vào cuối thu, học sinh sẽ bị nhiễm lạnh đau bệnh sau khi vào trường thi.
Dù là như thế, đến lúc thi cũng gần cuối thu, giữa trưa hơi nóng bốc lên, giống như thiêu đốt, đến tối lại trở lạnh, lạnh đến rùng mình, liên tiếp vài ngày muốn phát sầu, thí sinh phải phòng lạnh với phòng nóng, mang theo rất nhiều đồ đạc vào trường thi.
Vào ngày thi Hương, gần trường thi người người nhốn nháo, chen chúc chật như nêm.
Nhiều người đến dự thi đã khá lớn tuổi, cũng có không ít người đến xem náo nhiệt, âm thanh ân cần dạy bảo, dặn dò vãn bối không dứt bên tai.
Xe ngựa không đến được cửa trường thi, không thể di chuyển tiếp nữa, đành phải dừng lại ở rất xa.
Tri Tuyết nhìn thoáng qua khe hở rèm xe, nhíu mày oán giận: "Sao lại đông người như vậy."
Thẩm Diên liền nói: "Bên kia còn đông hơn nữa, thậm chí trước cửa trường thi còn đông hơn gấp mấy lần, ở đây coi như là ít."
Có rất nhiều văn nhân đến từ Giang Nam, hàng năm người thi cử như cá trích qua sông.
Tri Tuyết liền than thở: "Ba ngày thi ngay cả giường nằm cũng không có, chẳng khác nào ngồi đại lao."
Tri Tuyết cau mày, rót một chén thuốc từ trong bình ra, bảo Thẩm Diên uống, Thẩm Diên lập tức uống như rót nước. Sau đó nàng mới kiểm ta đồ đạc đã chuẩn bị trước.
Đồ đạc Tri Tuyết chuẩn bị quả thực không khác gì một cái rương bách bảo, vật dụng ăn uống, y phục, bút giấy nghiên mực, thuốc men nến lửa, không gì không có. Thẩm Diên căn bản không xách nổi mấy thứ này, lát nữa vào trường kiểm tra, còn phải tốn tiền để nhờ người ta khiêng giúp.
Tri Tuyết lại mở các hộp thức ăn ra, dặn dò y: "Tầng điểm tâm đầu tiên không giữ được ba ngày, người phải ăn trước. Nhân sâm này là Hầu phu nhân đưa tới, ta đã ngâm với mật ong, người thỉnh thoảng ngậm một miếng, tinh thần sẽ tốt hơn."
"Tầng thuốc cuối cùng, mỗi đêm nhớ uống hai viên."
"Xiêm y mặc dày một chút, ta đi xem hào xá kia rồi, đến tối chắc lạnh lắm, nếu người nóng, chỉ được phép cởi áo ngoài. Nếu trời mưa, phải lấy chăn này chắn lại."
Thẩm Diên không chê nàng dài dòng, nhất nhất đồng ý.
Tri Tuyết vẫn còn lo lắng, không ngừng nói: "Hiện giờ có chỗ nào không thoải mái không? Đầu có nhức không, người có lạnh không?"
"Người không được giấu ta."
Thẩm Diên cười lắc đầu, nói: "Không có gì đâu, chỉ ba ngày thôi mà."
Tiểu nha đầu tức giận trừng mắt nhìn y, nói: "Lời này người khác nói không sao, người cũng dám nói."
Thẩm Diên mím môi cười cười: "Thật sự là không có gi."
Tri Tuyết nhìn ra bên ngoài, lại nhìn Thẩm Diên, thấy còn có một chút thời gian, cúi đầu thấp giọng oán trách: "Sao tiểu Hầu gia không tới?"
"Mấy ngày trước bận trước bận sau, hôm nay đến thời điểm mấu chốt, ngài ấy lại không tới."
Thẩm Diên giật mình, cười nói: "Ngươi trông hắn đến làm gì?"
Tri Tuyết nói: "Đâu phải ta trông ngài ấy, là..."
Thẩm Diên nhíu mày.
Tri Tuyết im lặng, hồi lâu mới nói: "Nếu ngài ấy ở đây, chắc sẽ an tâm hơn một chút."
Mặc dù ngày thường tiểu Hầu gia Vệ Toản lười nhác nổi loạn, nhưng khi làm chính sự, cũng rất đáng tin cậy. Có một người như vậy giống như được tâm phúc. Trong giỏ đồ có rất nhiều thứ, đều do Vệ Toản tìm hiểu đồ ăn của thí sinh, đặc biệt kêu người đưa tới.
Ai ngờ đến ngày trọng đại như vậy, người này lại không có mặt.
"Buổi sáng đi gặp Hầu phu nhân, bà không phải đã nói rồi sao, muốn kêu tiểu Hầu gia đưa người tới cửa..."
Thẩm Diên nói: "Những người này chuẩn bị cho ta còn chưa đủ hay sao, làm gì có chuyện hời như vậy."
Một lát sau, đầu ngón tay lại siết chặt ống tay áo: "Ta đến trường thi, cũng không phải đến pháp trường, đầu của ta còn chưa có rụng, sao phải vất vả vì hắn."
Tri Tuyết thấy Thẩm Diên nói như vậy, có chút buồn cười. Nàng vốn biết, Thẩm Diên nói như vậy, là vì thật sự để ý.
Tri Tuyết liền nói: "Có lẽ là bận."
Bản thân Thẩm Diên cũng biết điều đó. Y mở miệng muốn giải thích một hai câu, rồi lại không có tâm tư này, một lúc lâu nhàn nhạt nói: "Không đến thì không đến, hắn cũng không phải thiếu nợ ta."
Thấy thời gian không còn nhiều, y mau chóng xuống xe.
Tri Tuyết cũng không thèm để ý chuyện đó nữa, vén rèm lên nhìn người tiến vào trường thi, mãi đến khi nhìn không thấy bóng dáng y nữa mới chần chờ buông rèm xuống.
Chiếu Sương mặc một bộ nam trang ở bên ngoài lái xe, thấy nàng như vậy, mới nói: "Trở về đi, nhìn nữa cũng vô dụng, đợi ba ngày sau lại đến đón người."
Tri Tuyết ôm túi thuốc, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Chiếu Sương, mí mắt ta cứ giật giật, ta sợ công tử gặp chuyện không may."
Chiếu Sương liếc nàng một cái.
Tri Tuyết lẩm bẩm: "Ta cứ suy nghĩ lung tung, luôn cảm thấy năm nay dường như có chút xung khắc. Hầu phủ đại lão gia mất tích, không biết có liên quan gì đến vụ án khôi giáp, đến bây giờ cũng không có tin tức, công tử lên núi thì gặp hoả hoạn, năm nay bất lợi như vậy, ngươi nói kỳ thi lần này có thể hay không......"
Lời còn chưa dứt, đã bị Chiếu Sương che miệng, nghiêm nghị nói: "Mau phi."
Tri Tuyết: "Phi phi phi."
Chỉ là trong lòng rốt cuộc vẫn không yên.
Các nàng ở Giang Nam đã lâu, chuyện thi cử trong trường thi nghe nhiều rồi. Hàng năm đều có mấy người xui xẻo, bị chết cháy, bị gian lận liên lụy, bị cảm nắng phát bệnh, đều là chuyện lớn.
Ba ngày đóng cửa như vậy, ngay cả một người cũng không gặp được, đối với người khác đã là gian nan, đối với Thẩm Diên mà nói, không khác gì long đàm hổ huyệt. Nhưng công danh chỉ có thể kiếm được từ chỗ này.
Tri Tuyết rũ mắt, suy nghĩ hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Chỉ mong không có chuyện gì."
......
Kỳ thi bắt đầu không bao lâu, cống trường đã được chỉnh đốn, bốn bề hoàn toàn yên tĩnh, từng gian hào xá giống như một cái hộp vuông, bên ngoài không có cửa, bên trong chỉ có thể ngồi một người, chen chúc đầy trường thi, chẳng khác nào một cái lồng giam người, có đài cao để giám sát, có sai dịch kiểm tra, thỉnh thoảng học sinh muốn đi vệ sinh, sẽ bị vội vàng đưa đi đưa về.
Cho dù là giữa trưa, cũng không thấy ánh sáng, chỉ có tiếng tuần lại thăm dò khắp nơi, tiếng bút mực, tiếng giấy, và sự im lặng đến ngột ngạt.
Đề thi hôm nay không tính là khó, không biết có phải do có liên quan đến thời cuộc hiện nay, thậm chí là liên quan đến chuyện biên giới hay không, mà Thẩm Diên giải đề vốn nhanh lại càng nhanh hơn. Hạ mắt suy nghĩ một lát, trong lòng liền có tính toán.
Bút rơi trên giấy, chợt cảm thấy ớn lạnh sống lưng, mơ hồ nghe thấy tiếng "phì phì" rất nhẹ.
Đó là âm thanh của một con rắn.
Người khác có lẽ không nghe thấy, nhưng Thẩm Diên lại cực kỳ sợ âm thanh này, lúc này xung quanh yên tĩnh, y có thể nghe được đặc biệt rõ ràng, phảng phất như ở bên tai.
Thời niên thiếu tiếng rít này cơ hồ là cơn ác mộng của y.
Dưới gầm giường, trong chăn đệm, y luôn sợ có người thả rắn vào đó.
- y cúi đầu, trên trán đầy mồ hôi lạnh, ngón tay cầm bút trở nên trắng bệch.
Một lúc lâu sau, y gọi tuần lại đến.
Tuần lại kia nghe được, chỉ cười khinh miệt: "Hào xá chỉ mở ra khi khoa khảo, rắn rết sâu bọ chuột kiến đều có thể chui vào ngủ đông, bọn ta chẳng lẽ còn phải đi vào bắt cho ngươi sao?"
"Cũng không phải đến đây để hưởng phúc, ngươi ráng chịu một chút đi."
Nếu dựa theo luật lệ kiểm tra nghiêm ngặt trường thi, con rắn này vốn không nên xuất hiện, tuần lại cũng là một người không có trách nhiệm, thậm chí cố ý phớt lờ.
Nhưng thời gian thi không thể trì hoãn, một khi y dây dưa, sẽ không thi kịp môn này.
Thẩm Diên biết rằng lúc này không nên xảy ra xung đột, đành phải kiềm chế, cúi đầu đảo mắt tìm kiếm các khe hở trước sau, nhưng hào xá vốn chật hẹp, lại đặt đầy đồ đạc của y, ngay cả xê dịch một chút cũng khó khăn, cho dù có rắn ngủ đông cũng không thể nhìn thấy được.
- Chỉ có thể hy vọng nó sẽ sớm bò đi.
Nhưng một lát sau, lại nghe thấy tiếng rít kia.
Giống như gần hơn một chút, không biết đang ở chỗ nào.
Rốt cuộc là chuyện ngoài ý muốn hay là do có người làm, giờ khắc này Thẩm Diên không thể nào phân biệt được.
Hiện giờ vẫn là ban ngày, đợi đến ban đêm - -
Thẩm Diên không dám nghĩ tiếp, chỉ là trong đầu không ngừng lặp lại câu nói kia.
Ráng chịu một chút.
Thẩm Diên nhắm mắt lại.
Tên tuần lại kia nói đúng, y đã quen chịu đựng.
Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hiện giờ chính là thời điểm cực kỳ quan trọng với y, tuyệt đối không thể vì sự cố này mà tổn hại tiền đồ.
Thẩm Diên cụp mắt xuống, điều chỉnh hô hấp hồi lâu, bàn tay run rẩy rốt cuộc cũng ổn định lại, bút lông sói thấm đầy mực cuối cùng cũng đáp xuống tờ giấy, từng chữ từng chữ viết ra văn chương cẩm tú.
Mí mắt không ngừng run rẩy, gương mặt tái nhợt, ánh mắt cũng dần dần mờ đi rồi mất tiêu cự.
Y sợ rắn hơn y tưởng.
Nhưng lại cùng với rắn, bị nhốt trong lồng sắt này.
......
Thẩm Diên không biết mình đã ở trong sự sợ hãi và im lặng bao lâu rồi.
Có lẽ một canh giờ, có lẽ lâu hơn, lâu đến nỗi y nghi ngờ rằng mình sẽ không bao giờ ra khỏi lồng giam sợ hãi này.
Một lúc lâu sau, y đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Không chỉ có tuần lại cùng khảo quan, hình như còn có thêm mấy người nữa, nhao nhao hỗn tạp, trong tiếng đi lại có người thấp giọng nói: "Ngày mai Thánh Thượng tới tuần tra, ta phụng mệnh đến khảo sát trước, mấy ngày thi ngàn vạn lần phải cẩn thận phòng ngừa sơ suất..."
Người khác nói: "Chỉ là kính xin chư vị đừng quấy nhiễu thí sinh."
Nam nhân cười nói: "Đó là chuyện đương nhiên."
Thẩm Diên từ bên trong, nghe ra một âm thanh cực kỳ quen thuộc.
Trẻ tuổi lười biếng, khi nói chuyện với người khác, luôn mang theo một sự kiêu ngạo không tự chủ.
Vệ Toản.
Sao hắn lại ở đây?
Thẩm Diên gần như ngay lập tức hiểu ra vì sao Vệ Toản không tới sớm.
Hầu phu nhân nói hắn vào cung rồi.
Hoàng đế Gia Hữu trước đây chưa từng tuần tra trường thi, sao lại đột nhiên nảy ra chủ ý này chứ.
Thẩm Diên cúi đầu, đôi môi tái nhợt nhuốm máu.
Lần đầu tiên trong lòng sinh ra một loại ủy khuất.
Đó là một cảm giác yếu đuối đã lâu chưa từng xuất hiện.
Lúc này bỗng dưng dâng trào, bởi vì y biết, có người đang giúp mình, cho nên cảm thấy bản thân mềm yếu chua chát.
Hắn không ngẩng đầu, chỉ dùng đầu ngón tay xoa nhẹ cán bút, tựa như có điều suy nghĩ, gõ nhẹ xuống bàn. Không ai biết hàm nghĩa trong đó, chỉ coi là động tác nhỏ khi làm bài.
Một lát sau, một đôi giày gấm dừng ở trước mặt y.
Tuần lại thấp giọng hỏi: "Đại nhân?"
Chủ nhân giày gấm trầm mặc hồi lâu, đứng tại chỗ nhìn hơn nửa ngày.
Lâu đến nỗi tuần lại kia đến hỏi một câu: "Tiểu Hầu gia, có gì không ổn sao?"
Nam nhân nhẹ giọng nói: "... Hình như ta thấy một con rắn."
Tuần lại kia giật mình, vội nói: "Ở đâu? Ta sẽ gọi người đến bắt."
Nam nhân lại cười nhạt, nói: "Không cần, ta tới đây để làm gì chứ?"
Đôi giày gấm tiến gần hơn một chút.
Thẩm Diên chỉ cảm thấy bên tai có gió mạnh thổi qua, ống tay áo gấm lướt qua vành tai y.
Khi thu hồi lại, trong tay hắn nắm chặt thứ gì đó, một khúc thật dài, khoảng bảy tấc, cái bóng dưới ánh mặt trời quằn quại trên mặt đất. Thí sinh hai bên nhìn thấy, hét lên một tiếng.
Thẩm Diên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt gần trong gang tấc của Vệ Toản.
Đôi môi mấp máy hai chữ trong im lặng.
"Đừng sợ."
—----