‘Sao cháu lại hiền như vậy hử?’ Bộ Tiêu ung dung nói.”
***
Nhìn thấy anh về, lòng Ngư Vi như có con gió tự do phiêu lãng rong chơi trên mặt hồ làm gợn lên từng đợt sóng rung động.
Bộ Tiêu chỉ nói với cô một câu như vậy, rồi đi về phòng thu dọn hành lý, tắm rửa, cô cũng không nóng vội, cố dằn lòng tiếp tục ngây ngốc ngồi trong phòng làm bài tập đợi Bộ Huy trở lại. Sau khi chăm chú nhìn Bộ Huy làm xong hết từng câu từng chữ cũng đã hơn bốn giờ, Diêu Tố Quyên đi lên gọi bọn họ xuống nhà ăn trái cây.
Hộp đựng trái cây chất đủ loại hoa quả theo mùa đã được cắt nhỏ rất tươi ngon và đẹp mắt, Ngư Vi ăn được một ít vẫn chưa thấy Bộ Tiêu đi xuống, nghe Diêu Tố Quyên nói có lẽ anh đang ở trong phòng ngủ mê mệt rồi.
“Lần nào trở về cũng thế, cứ y như tới mấy chỗ đó không cho hắn ngủ vậy, về tới nhà là lăn ra ngủ, nhiều khi ngủ một giấc thẳng đến giờ cơm trưa mai luôn.” Diêu Tố Quyên thấy cô không ăn nữa liền niềm nở bảo cô ăn nhiều thêm một chút.
Ngư Vi cảm thấy, thật ra nhìn thấy hay không nhìn thấy anh đều không sao cả, cho dù là một người trên lầu, một người tầng dưới, chỉ cần được ngây ngốc cùng anh trong một không gian, cô đã thấy mãn nguyện. Dù sao anh vừa đi xa về, có lẽ rất mệt mỏi, ngủ nhiều một chút sẽ tốt cho sức khỏe.
Lúc gần đến giờ cơm, dì Triệu thường nấu ăn trong nhà bỗng vội vội vàng vàng chạy ra nói có việc gấp phải đi ra ngoài một chuyến, Diêu Tố Quyên liền hỏi có việc gì, dì Triệu cười hơ hớ nói xế chiều cháu gái mình vừa sinh xong, là một nhóc con mập mạp ba ký tám, hai mẹ con đều khỏe mạnh, bây giờ bà ấy phải chạy tới bệnh viện thăm chắt trai mới ra đời. Diêu Tố Quyên nghe thấy chuyện tốt như vậy liền bảo bà ấy mau đi, trước đó còn nhét cho dì Triệu bao lì xì chúc mừng.
Nhưng dì nấu cơm đi vào lúc này, không phải là làm khó bà sao, Diêu Tố Quyên từ nhỏ chính là thiên kim đại tiểu thư, mười ngón tay không dính nước xuân ấm áp nói gì đến băng tuyết mùa đông. Bình thường lúc cả nhà ăn cơm xong, cũng có rửa đôi ba cái chén xem như góp vui, bảo bà nấu cơm, dĩ nhiên là nấu rồi, nhưng có điều sẽ không thể nuốt nổi.
Nhưng không còn cách nào khác, cả đại gia đình nhiều người như thế đang há miệng chờ cơm, bà bất chấp giông bão đi về phía phòng bếp, kết quả vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy Ngư Vi nối gót theo sau.
“Để con làm giúp với ạ.” Ngư Vi đi theo vào.
Vừa vào bếp, Diêu Tố Quyên lại thấy phiền đau cả đầu, trong chậu sứ hoa cạnh thớt là hai con chép đen, ông cụ Bộ thích nhất là ăn cá, bữa tối không có cá không được. Hai con cá này hôm trước ông cụ câu được ở trong ao, đã dặn kỹ hôm nay muốn ăn, nhưng sự thật là, bà không biết cách xử lý hai đứa nó…
Đang nghĩ tới hay là để mai rồi nói sau, Diêu Tố Quyên đã thấy Ngư Vi im lặng cuộn tay áo lên, rửa tay sạch sẽ, bắt hai con cá trong chậu.
Đôi tay cô rất trắng, đặt trong chậu sứ hoa càng làm nổi bật lên cái màu trắng ngần ấy, mười ngón tay thon dài như cọng hành non, trong sóng nước lăn tăn, cô vừa đưa tay vào đã tóm được chính xác.
Diêu Tố Quyên rất kinh ngạc, bà nhìn đôi bàn tay mảnh mai xinh xắn kia của Ngư Vi, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống bàn tay biết làm cá, chẳng lẽ là đấm bóp cho cá sao, nhìn mềm mại chết đi được.
“Nha đầu, con tính xử lý nó sao?” Bà trừng to mắt hỏi.
Ngư Vi nhìn bà mỉm cười gật đầu: “Con làm rất nhiều lần rồi, thím yên tâm đi ạ.”
Vừa nói xong, cá đã nằm trên thớt mặc người chém giết, Ngư Vi dùng dao đập hai cái lên đầu con cá rồi rạch một đường từ vây tới miệng, không sâu không cạn vừa vặn chạm đến nội tạng, cô lật mở ra, một phen máu chảy đầm đìa. Diêu Tố Quyên nhìn thấy muốn ngất rồi, liền đưa tay che mắt không dám nhìn nữa.
Ngư Vi bình thản lấy hết phần nội tạng ra, rất lưu loát gọn gàng, cô ngâm cá vào nước ấm rửa sạch nhớt, sau đó dùng dao nhỏ cạo sạch vẩy cá, rồi rửa lại lần nữa đặt ở trên thớt. Động tác rất thuần thục, vừa nhìn biết ngay cô đã làm qua rất nhiều lần.
Diêu Tố Quyên sớm đã xem ngây người, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, cô con dâu này bà nhất định phải có, đã quyết xong rồi, ai cũng không đổi được, dáng vẻ vừa thông minh lanh lợi lại hiền lành, chính bà còn tự thẹn mình không bằng.
“Con còn nhỏ như vậy, sao lại biết làm những thứ này chứ?” Diêu Tố Quyên thấy Ngư Vi thoăn thoắt, tiếp tục xử lý con cá thứ hai, không nhịn được hỏi.
Ngư Vi không dừng tay, chỉ cúi đầu mỉm cười trả lời: “Trước đây mẹ con nằm viện, con thường nấu canh cá cho mẹ ăn bồi bổ sức khỏe, nhưng khi mua cá rồi nhờ người ta làm luôn ở chợ thường bị cân thiếu, còn khi mua thịt xay để gói hoành thánh thì lại sợ người ta trộn thịt cũ vào, hơn nữa cối xay của người ta cũng không sạch, băm chút thịt cũng không mất công bao nhiêu nên con thường mua về nhà tự làm cho an toàn…”
Diêu Tố Quyên vừa nghe vừa ‘chậc chậc’ xuýt xoa, không ngừng khen ngợi nói Ngư Vi như thiên sứ giáng trần, khiến Ngư Vi xấu hổ mãi không thôi, chỉ biết im lặng cúi đầu đánh vẩy cá, đột nhiên nghe thấy tiếng tủ lạnh đóng ‘ầm’ một cái.
Ngư Vi giật mình, cả Diêu Tố Quyên cũng hết hồn nghiêng đầu nhìn phía sau tủ lạnh, khoảnh khắc thấy người gây ra tiếng ồn đó, Ngư Vi ngây ngốc quên mất mình đang làm gì, đóng băng tại chỗ.
Bộ Tiêu đứng đó, vẫn nụ cười xấu xa quen thuộc, tựa người vào tủ lạnh. Anh mặc một chiếc áo tay ngắn màu xám tro và chiếc quần dài cotton mặc nhà, mái tóc đen còn chút ẩm ướt, có lẽ anh vừa tắm xong vẫn chưa khô hết nước. Lúc này anh đang cầm một chai bia ướt lạnh, những giọt hơi nước lấm tấm mịn màng bám ngoài vỏ chai như những giọt sương.
“Lão Tứ, chú ở đây giả thần giả quỷ gì vậy hả?” Diêu Tố Quyên bị giật mình sợ hết hồn, nghĩ thầm trong bụng giờ này mà hắn ở đây làm gì chứ, làm thế nào mà một người đàn ông to cao như vậy lại chẳng phát ra chút tiếng động nào.
Vừa rồi, Bộ Tiêu tắm rửa xong đi xuống phòng bếp dưới nhà tìm đồ uống, đợi ăn cơm, chân trước vừa bước tới tủ lạnh, chân sau Diêu Tố Quyên đã dẫn Ngư Vi vào, anh nhất thời cảm thấy hiếu kỳ liền lẳng lặng núp sau tủ lạnh nghe hai người nói chuyện.
“Khát nước, đi tìm chút gì uống.” Bộ Tiêu giơ cốc bia lạnh lên, đi qua tựa vào bàn bếp cười nói: “Chị dâu, cơm tối không phải chị làm đó chứ? Nhà chúng ta chắc chỉ có con chíp bông tai nhọn nuốt trôi thôi…”
“Chú quản ai nấu làm gì, dù sao chú chỉ cần đợi ăn là được!” Diêu Tố Quyên nghe anh chế nhạo tài nấu nướng của mình, liếc mắt: “Chao ôi! Không đúng nha, hôm nay chú thế nào mà không ngủ được vậy ta? Chị còn tưởng chú đang ngủ chết rồi chứ.”
Bộ Tiêu rủ mắt cười không nói gì, sau đó ngẩng đôi mắt đen láy lên nhìn Ngư Vi, nhàn nhạt nói: “Không muốn ngủ.”
Tim Ngư Vi thoắt cái đập rất nhanh rất nhanh, lồng ngực như có con hươu nhỏ chạy loạn muốn phóng tung ra ngoài, vành tai và sau gáy đều bị thiêu đốt, có một giây cô tự mình đa tình nghĩ rằng lẽ nào anh vì cô nên không ngủ?
Có điều, bởi vì là tự mình đa mình, nên chỉ một giây ngắn ngủi đó trôi qua, Ngư Vi đã có thể tìm được nghìn lẻ một lý do vì sao đột nhiên hôm nay anh không ngủ bù, cô chẳng qua chỉ là một trong vạn nguyên nhân mong manh xa vời đó.
Diêu Tố Quyên muốn đuổi Bộ Tiêu ra ngoài, dù sao anh thật sự đang quấy rầy bà nấu cơm, nhưng Bộ Tiêu mặt dày mày dạn nhất định không đi, đứng nghiêng người tựa vào bồn rửa uống bia, kết quả Diêu Tố Quyên còn chưa kịp quyết một trận sống mái một mất một còn với anh thì điện thoại trong công ty gọi đến, thư ký tìm bà có việc gấp, bà đành phải đi ra ngoài nghe điện thoại.
Diêu Tố Quyên ra ngoài rất lâu, trong lúc đó, Ngư Vi đã xử lý xong hai con cá đựng vào một cái rổ sạch để ráo nước, rồi xem xét nguyên liệu nấu ăn trên bàn, lấy hết rau cải ra rửa sạch. Cô nghĩ tới Bộ Tĩnh Sinh chỉ ăn chay, nên thế nào cũng phải chuẩn bị mấy món.
Suốt quá trình này, Bộ Tiêu rất hứng thú cứ mãi chăm chú ngắm nhìn Ngư Vi, khiến cô thỉnh thoảng lại lúng túng phạm sai lầm, động tác không chịu nghe theo sự điều khiển cứ cứng đờ ra. Sau đó anh lại biếng nhác trực tiếp ngồi thẳng lên bàn, hết che nồi rồi lại che bát, cô thúc giục anh tránh sang một bên, anh lại khẽ cười mỉm nhìn cô chăm chú, quyết không nhúc nhích.
Ngư Vi nhìn ra được bệnh cũ của anh lại tái phát rồi, không có việc gì cứ thích đi trêu chọc người khác, cô đành yên lặng cúi đầu cắt hành.
“Sao cháu lại hiền như vậy hử?” Bộ Tiêu trầm mặc nhìn cô thật lâu, uống hết bia rồi ung dung buông ra một câu như vậy.
Tíc tắc một giây sau, anh đã thấy khuôn mặt Ngư Vi ửng hồng lên, nhất thời cảm thấy buồn cười không chịu được lại nhả thêm một câu: “Ồ, đỏ mặt mắc cỡ rồi sao? Khen cháu không được hử?”
Ngư Vi bị mấy lời trên trời dưới đất của anh trêu đến xấu hổ, chỉ có thể mở miệng nói: “Chú che mất lọ giấm rồi, lấy giúp cháu một cái.”
Bộ Tiêu đứng tựa nửa người hai tay chống ngược trên bàn bếp, chân khẽ nhịp, hờ hững nói: “Vậy thì đừng cho giấm nữa, chú không thích ghen.” (Tiếng Trung ‘giấm’ đồng nghĩa với ‘ghen’.)
Ngư Vi nghe mấy lời anh nói, càng lúc càng cảm thấy mình sắp không xong rồi, nên không nói gì nữa mà với tay lấy lọ giấm, nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp đụng tới, Bộ Tiêu đã cầm lọ giấm lên đưa cho cô, cô biết anh chuyện tốt nhất định không làm, nhưng không còn cách nào khác đành đưa tay nhận lấy, quả nhiên một giây sau, lọ giấm đã bị anh đưa lên cao hơn, cô duỗi hết cánh tay cũng không với tới…
Ngư Vi bỗng nhớ tới trước đây anh cũng từng trêu chọc cô như thế, tâm trạng bỗng trở nên hỗn loạn, không khỏi ngẩng đầu nhìn Bộ Tiêu, nhìn thật sâu vào mắt anh, hai người cứ nhìn nhau như vậy, anh đã không còn là chàng thiếu niên với chiếc áo sơ mi trắng năm nào.
Anh của bây giờ góc cạnh và sắc sảo.
Hơi thở của Ngư Vi chậm lại, Bộ Tiêu cũng không dời ánh mắt mình đi, anh nhìn cô chăm chú, khuôn mặt anh tuấn đó hiếm khi không chứa đựng nụ cười, anh trầm giọng hỏi: “Không cần lọ giấm nữa sao?”
Cô không biết phải nói gì, cũng không dám nói cô không cần gì hết, chỉ cần ánh mắt anh mãi hướng về cô như lúc này thôi…
Lúc Diêu Tố Quyên nói chuyện điện thoại xong đi vào liền nhìn thấy dáng vẻ vô lại của Bộ Tiêu đang cầm lọ giấm trêu chọc cô gái nhỏ người ta, bà trực tiếp đẩy anh khỏi nhà bếp. Trước khi đi, Bộ Tiêu còn trơ mặt cầm một quả cà chua Ngư Vi vừa rửa xong, rồi mới chịu đi ra ngoài.
Tối đó, mọi người ăn cơm muộn hơn bình thường một chút, lúc món ăn được bê lên bàn, người con trai thứ Ba nhà họ Bộ và Phàn Thanh cũng từ bên ngoài trở về, nói vừa làm xong kiểm tra thai nhi. Lúc này Ngư Vi mới biết thì ra cô ấy mang thai, có điều quả thật đây là lần đầu tiên Ngư Vi nhìn thấy anh trai thứ ba của Bộ Tiêu.
Lão Tam Bộ Phụng Huyên là một người đàn ông rất trầm ổn và chín chắn, đeo một cặp kính gọng đen, tính cách có vẻ hướng nội, ngồi bên cạnh Bộ Tiêu, hai anh em tương phản rõ rệt.
Nhìn vào bàn thức ăn ít ỏi so với thường ngày, Diêu Tố Quyên giới thiệu sơ qua một chút món nào mình làm, những món nào Ngư Vi làm, bầu không khí lập tức có chút ngưng đọng. Sau khi ông cụ Bộ cầm đũa lên, mọi người cũng bắt đầu ào ào động đũa, bầu không khí sau đó nhất thời lặng ngắt như tờ, người nào cũng thầm nghĩ thức ăn thật ngon.
Bộ Huy gắp một đũa cá Ngư Vi làm cho vào miệng, rồi quay sang nhìn cô hỏi: “Đây thật sự là cậu làm hả?”
Ngư Vi gật đầu ‘ừm’ một tiếng, Bộ Huy như có điều suy nghĩ nhìn cô hồi lâu.
Ông nội Bộ khen Ngư Vi cả đêm, nhưng những lời khen đó cũng không có gì quá sự thật. Bởi vì khi đặt món ăn của Ngư Vi và chị dâu cả lên cùng một chỗ, chỉ có thể nói là ‘Sở hà, Hán giới’* hoàn toàn cách biệt. Những món cô làm mới quay qua quay lại trên đĩa đã trống không, còn những món Diêu Tố Quyên làm chẳng hiểu làm sao cứ khiến người ta có cảm giác càng ăn càng nhiều. Sau đó con chip bông nghe mùi thơm thức ăn nháo nhào chạy tới, Diêu Tố Quyên ném cho nó một cái cánh gà chiên mình làm, chíp bông dùng chóp mũi hít hà một lúc rồi phánh tướng phe phẩy đuôi bỏ đi, khiến mọi người cười không thôi, nói chị dâu cả đến một fan cuối cùng cũng đã rơi rụng.
(* ‘Sở hà, Hán giới’: Trên bàn cờ tướng Trung Quốc có một dải trống, dùng làm ranh giới giữa hai bên đỏ và đen, trên dải này có ghi “Sở hà, Hán giới” (sông nước Sở, biên giới nước Hán). Đây chính là con sông định biên cho nước Sở và Hán trong lịch sử Trung Hoa xưa.)
Buổi tối lúc đưa Ngư Vi về, vì lão Tứ uống rượu, nên lão Tam nói sẽ lái xe đưa cô đi, nhưng lúc Ngư Vi cầm cặp xách xuống, vừa đi vào sân nhỏ đã thấy Bộ Tiêu và Diêu Tố Quyên đứng cạnh xe tán dóc với lão Tam.
Một tay Bộ Tiêu đặt trên cửa sổ xe, cúi đầu hướng vô trong cười nói với anh Ba mình: “Được rồi, anh xuống đi, nhanh mà vô hầu hạ chị dâu. Chị ấy đang mang thai, anh lại ít khi ở nhà, ban ngày bận rộn công việc không có thời gian làm mấy chuyện thăng thiên tu luyện kia, bây giờ tuy rằng buổi tối anh cũng chẳng thể làm gì được, nhưng cũng phải ôm ấp người ta một chút, hôn hít hay rèn luyện tay chân gì đó…”
Diêu Tố Quyên thấy Ngư Vi ra tới, liền nhìn cô nháy nháy mắt, sau đó quay lại nói với hai người đang dông dài kia quyết định của mình: “Được rồi, được rồi, càng nói càng ô nhiễm, lão Tam chú xuống đi, chị lái cho!”
Ngư Vi nghe vậy rất ngại, cảm thấy mình đã làm phiền mọi người, lúc lên xe, cô nói sau này cô có thể đi về bằng tàu điện ngầm, Diêu Tố Quyên cười nói như vậy sao được, đường núi tối và khó đi, sao có thể để một cô gái nhỏ như cô về một mình, bảo tài xế trong nhà đưa về bà cũng không yên tâm.
Diêu Tố Quyên nói xong đang chuẩn bị khởi động xe, bất ngờ cửa ghế lái phụ có người mở ra, Ngư Vi ngẩng đầu thì thấy Bộ Tiêu duỗi chân bước lên ngồi vào trong.
“Ai, ui, tổ tông của tôi, sao chú lại tới nữa rồi? Ngư Vi, hai mẹ con mình vất vả lắm mới được ở riêng với nhau một lúc, cái người này sao mà giống hệt con ruồi thế này!” Diêu Tố Quyên nói ngược nói xuôi muốn tống lão Tứ xuống.
Bộ Tiêu nghiêng đầu cười, biếng nhác cài dây an toàn nói: “Chị có chắc là biết đường không đó? Hơn nữa, chị dâu, với kỹ thuật lái xe rồng bay phượng múa của chị, thôi cứ để em đi theo dẫn đường cho chắc.”
Ngư Vi nghe thấy anh nói chuyện, lúc nào cũng là giọng điệu thật thật giả giả không đứng đắn, nhưng anh cứ luôn xuất hiện bên cô như vậy, cô thật sự rất vui, Ngư Vi cúi đầu mím môi cười tận hưởng niềm hạnh phúc nho nhỏ đó.
Bộ Tiêu bỗng xoay người nhìn cô: “Vừa rồi, ông lão có bảo chú dạy cháu chơi cờ, thế nào, muốn đi theo chú học thật hử?”
Ngư Vi ngẩn ra, không nghĩ tới ông nội Bộ lại đặt chút chuyện nhỏ này trong lòng, còn dặn dò Bộ Tiêu dạy cho mình, liền gật gật đầu thật mạnh: “Nếu chú có thời gian… có thể hướng dẫn cho cháu…”
Diêu Tố Quyên lái xe ra khỏi cổng, nghe Ngư Vi nói, bà mỉm cười dịu dàng: “Chuyện đó không cần phải nói, khả năng chơi cờ của lão Tứ rất xuất sắc còn hợp tác với một kỳ thủ chuyên nghiệp mở học viện cờ đó, sao nào, bây giờ chú định nhận nữ đệ tử sao, với đầu óc cá nhỏ nhà chúng ta, sau này học xong chắc chắn thế nào cũng sẽ ngược chết chú.”
“Hử?” Bộ Tiêu nghe thấy mấy lời chị dâu cả mình nói, nhướng mày cười rộ lên, trong đôi mắt đen láy đó như có những vì sao nhỏ đang lấp lánh, anh khẽ nói: “Có ngược, thì cũng là em ngược cô ấy…”