Lần này Giản Dụ không mặc áo choàng, rắn nhỏ không muốn dầm mưa, cho nên ngoan ngoãn nằm im trong túi áo chiến đấu của Giản Dụ.
Vốn nó muốn chui vào trong quần áo chiến đấu của Giản Dụ cơ, nhưng bộ quần áo này quá bó sát, làm rắn nhỏ không tìm được chỗ hở nào để chui vào.
Rắn nhỏ với ý thức lúc tỉnh lúc mơ tự nhiên khó chịu.
Số liệu của Kaka – người chuẩn bị quần áo cho Giản Dụ trong hoàng cung đột nhiên run lên, làm nó tưởng có virus tấn công, vội vàng diệt virus cho bản thân.
Thấy làn đạn lại muốn hít người đẹp, nào là người đẹp mặc đồ đẹp quá, Kaka khinh thường vô cùng, bộ đồ chiến đấu này của hoàng hậu y hệt cái của bệ hạ đấy, làm tròn lên là thành đồ đôi rồi.
Mấy người đừng ảo tưởng nữa.
Bệ hạ sẽ vui sau khi thấy chứ?
Wink ra ngoài chung với Giản Dụ để tìm manh mối về lông chim màu vàng, sau khi trời tối, thành phố cũng không bật đèn, tất cả đều phải mày mò trong bóng tối.
Hơn nữa mưa như thác đổ, khó khiến con người ta không chán nản.
Wink nhìn cầu livestream bám theo Giản Dụ, dù anh ta đã gợi chuyện rất nhiều lần nhưng trái cầu này chưa một lần quay về phía mình.
Anh tự biết thực lực của mình không bằng ai trong cuộc thi này, chắc chắn không đến được ải thứ ba, mục đích đến đây của anh chỉ đơn giản là để nổi tiếng, bây giờ cơ hội rành rành trước mắt, nhưng anh lại không bắt được nó.
“Giản Dụ, chúng ta đến cầu lơ lửng xem thử đi.” Wink đảo mắt: “Hình thú của tôi bay được, không chừng chúng ta có thể tìm được manh mối gì đó.”
Giản Dụ gật đầu, tốt bụng ừ một tiếng.
Cuối cùng cầu livestream cũng lệch sang phía của Wink một chút, mọi người bắt đầu đoán già đoán non thực lực của Wink, chỉ có người có năng lực mới dám đến cầu lơ lửng trong cái tiết trời mưa như trút nước này.
Bên trên cầu lơ lửng đã không còn ai, cầu lại dập dìu như xe qua núi, căn bản không thể nào đứng vững được, những tuyển thủ không có thực lực chắc chắn sẽ không đâm đầu lên cầu lúc này.
Wink đi chậm hơn Giản Dụ nửa bước, làn mưa như thác đổ khiến tầm nhìn của anh ta bị hạn chế, chỉ thấy những thứ cách mình tầm hai mét, anh ta liếc nhìn cầu livestream, lúc Giản Dụ đến bên rìa thành phố thì đột nhiên giơ tay đẩy cậu ra.
Wink dùng rất nhiều sức, không ngờ Giản Dụ xoay người đúng lúc tránh được.
Wink ngã về trước theo quán tính, mắt thấy sắp rơi xuống đến nơi thì cổ áo bị ai đó túm lại.
“Có sao không?” Biểu cảm của Giản Dụ vẫn bình tĩnh như cũ, giống như không phát hiện gì, còn tốt bụng cứu anh.
Thấy Wink không phản ứng, rắn nhỏ cắn răng bò lên cánh tay đang túm Wink của Giản Dụ, mắt thấy nó sắp cắn cổ mình, Wink vội vàng đứng vững lại.
“….không….không sao.” Anh ta lén nhìn Giản Dụ, nghĩ thầm, hình như cậu ta không phát hiện hành động của mình.
Hừ, quả nhiên không có miếng thực lực nào.
Giản Dụ nhìn về phía cầu livestream: “Anh định lên cầu thế nào?”
“Tôi….tôi nhìn thêm một lát.”
Wink không hề có ý định lên cầu, cho dù đẩy Giản Dụ xuống chắc chắn sẽ bị khán giả chửi, nhưng chửi cũng là đang chú ý đến anh, nổi nhờ scandal cũng là nổi, anh sẽ không làm những hành động mạo hiểm có nguy cơ bị loại.
Giản Dụ không nói gì, cậu nhìn xung quanh, bọn họ không có thứ gì để che mưa, chỉ có thể đứng trong mưa, may mà thể chất của người dân Tinh Tế đã tăng lên đáng kể sau khi thức tỉnh hình thú, nếu không chắc chắn đã đổ bệnh.
Thấy Giản Dụ không quan tâm đến mình nữa, bây giờ Wink mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu suy nghĩ xem nên làm sao để thoát khỏi cầu lơ lửng, trong lúc suy nghĩ, mắt anh ta vô tình nhìn lướt qua một tia sáng vàng yếu ớt.
Nếu bây giờ là ban ngày, chắc chắn tia sáng này không có gì nổi bật, nó quá yếu, như ánh sáng của đom đóm, nhưng lại khiến người ta chú ý dưới cảnh đêm tối mù này.
Wink ngẩng đầu nhìn lên, bên ngoài lồng bảo vệ có một chiếc lông chim màu vàng, im lặng chờ người đến lấy.
Độ cao này Wink không nhảy lên được, phải cao tận sáu bảy mét, buộc phải biến sang hình thú để bay lên.
Anh nhìn Giản Dụ, một suy nghĩ khác lóe lên: “Giản Dụ! Nhìn kìa!”
Giản Dụ đang giả vờ tập trung suy nghĩ quay đầu lại, nghe Wink đề nghị biến sang hình thú để mang cậu lên kia lấy lông vũ, Giản Dụ gật đầu đồng ý.
Lúc này Wink biến sang hình thú, là một con chim đỗ quyên không lớn lắm.
Giản Dụ: “…”
Cậu nghi ngờ nhìn chim đỗ quyên, con này quắp nổi rắn nhỏ lên không?
Akin biết hình thú của Wink là chim đỗ quyên chứ?
May mà hình thú của Tinh Tế không giống với động vật bình thường, mặc dù cơ thể của chim đỗ quyên nhỏ nhưng vẫn có thể dễ dàng quắp Giản Dụ lên.
Chân của Wink quắp cánh tay đeo quang não của Giản Dụ, anh nhìn người bên dưới, nghĩ thầm, điểm có cướp được không?
Nếu anh ta loại Giản Dụ, vậy ba mươi điểm kia sẽ là của anh ta chứ?
Như vậy sẽ càng được chú ý hơn, mà anh ta chỉ cần nghĩ cách trốn kỹ, âm thầm thu gom lông chim, không chừng còn có thể thắng được ải này!
Chim đỗ quyên mang theo suy nghĩ đó bay ra ngoài lồng bảo vệ, mém nữa đã bị gió lốc cuốn đi.
Anh cố gắng vỗ cánh ổn định cơ thể, sau đó nhích gần đến sợi lông trên lồng bảo vệ.
Giản Dụ giơ tay ra, dễ dàng lấy được nó, sau đó ngẩng đầu nhìn Wink: “Bên kia còn một cái.”
Hình thể của chim đỗ quyên không lớn, lúc đang ở hình người còn đỡ, biến về hình thú bị nước mưa làm cho không mở mắt được, nghe Giản Dụ nói vậy, Wink liền vỗ cánh bay sang bên kia theo bản năng.
Ngay cả khi không mở mắt được, anh ta cũng không quên mục đích của mình: “Cậu đưa lông chim đây tôi cầm cho, không lát nữa không có tay cầm mấy cái lông khác.”
Cái cớ vụng về như vậy mà Giản Dụ cũng tin.
Lúc lông chim được Giản Dụ đặt vào một cái chân còn trống của anh ta, Wink nghe thông báo +5 điểm vang lên bên tai.
Anh ta không thèm suy nghĩ tại sao mình lại được cộng điểm trong khi Giản Dụ đã cầm cái lông này lên tay, anh ta còn đang bận giả vờ yếu đuối phải cố gắng lắm mới có thể quắp được cổ tay Giản Dụ.
Quang não trên cổ tay bị kéo đến mức sắp đứt đến nơi.
Ba mươi điểm gần ngay trước mắt, ngay giây sau, cơ thể Wink trĩu xuống, Giản Dụ đã trở tay túm được chân của anh ta.
Cầu livestream lơ lửng trong không trung, nên hết lần này đến lần khác, anh không thể nói Giản Dụ buông tay được, lần này đến lượt Wink chịu không nổi.
Bên dưới bỗng có lực hút khó hiểu kéo anh ta xuống, chỉ thấy Giản Dụ xoay mình, dùng sức lao vào lồng bảo vệ chui lại vào trong thành phố.
Mà trong mắt người ngoài, chính là Wink chính nghĩa ném Giản Dụ vào trong lồng bảo vệ, còn mình bị lực hút kéo xuống sau đó bị gió lốc cuốn đi.
Bên tai Giản Dụ chỉ nhảy vài cái đã đứng vững vang lên tiếng nhắc nhở +10.
A. …thì ra có thể cướp điểm à.
“Tiếc thật.” Giản Dụ nói nhưng giọng cũng không tiếc nuối là bao.
Khi nãy cậu không trực tiếp đụng vào lông chim, mà dùng tinh thần lực bao lấy nó rồi mới cầm, vì thế nên Wink mới được cộng điểm.
Nhìn trái cầu livestream bay về phía mình, Giản Dụ nghiêng đầu: “Kaka.”
Kaka đã từng nói trước khi cậu đi rằng, nó sẽ chú ý đến cậu.
Thứ quấy rối khiến người khác ghét kia làm phiền cậu, cũng khiến rắn nhỏ khó chịu, hiển nhiên phải giải quyết.
Wink sau khi về không hiểu tại sao phòng livestream đang bình thường của mình bị kênh livestream dùng lý do livestream không lành mạnh để cấm một khoảng thời gian, làm số fans giảm không phanh.
Xem ra cầu livestream cũng không vô dụng, Giản Dụ nhìn trái cầu cứ nhắm thẳng vào mặt mình mà quay, quyết định ngó lơ nó.
Ban đầu Giản Dụ nghĩ rằng cuộc thi này có thể đeo mặt nạ, bởi vậy cậu mới đồng ý đề nghị livestream lần thứ hai của Kaka.
Dù sao không ai biết streamer đào mỏ kia là cậu, cho dù có bại lộ trong cuộc thi cũng không sao, cậu chưa từng sống ở thế giới này, sẽ không ai có thể tìm được manh mối.
Không ngờ cúp Đốm Lửa không cho làm vậy, Giản Dụ chỉ đành dẹp suy nghĩ đó.
Như vậy thì càng không được để người xem biết streamer kia là cậu.
Hay như vậy càng khiến người khác chú ý hơn? Giản Dụ thật sự không thích cảm giác đi đâu cũng bị nhìn.
Ở thế giới của cậu cũng được thôi, đó là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng ở đây cậu phải khiêm tốn hết mức có thể.
Giải quyết xong một người, Giản Dụ bắt đầu đi dọc theo lồng bảo vệ, phát hiện thêm vài cọng lông chim bên trên.
Lông chim chìm trong đường vân của lồng bảo vệ, ban ngày không thấy có gì nổi bật, nhìn là biết cố tình làm vậy để không ai phát hiện.
Ngay cả khi trời đã tối, ánh sáng nó tỏa ra cũng như muốn tan vào không khí, không để ý là sẽ mất dấu nó ngay.
Trên bảng xếp hạng, ngoại trừ Giản Dụ vẫn đứng đầu bảng ra thì các tuyển thủ các cũng lục tục lấy được điểm.
Tiếng mưa rơi nhỏ dần, chân trời xuất hiện tia sáng nhẹ, chiếu sáng cả tầng mây.
Trời đã sáng.
Một đêm không ngủ, Giản Dụ định về nhà nhỏ nghỉ ngơi trước, sau khi trời hết mưa, số lượng tuyển thủ ra ngoài cũng nhiều hơn.
Chỉ mới một đêm mà bảng xếp hạng đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, những tuyển thủ lạc hậu vội vàng đi ra.
Giản Dụ tránh đám người này để về nhà, không khiến ai chú ý.
Bên trong chỉ có Akin, tối hôm qua anh cũng tìm được kha khá lông chim, bây giờ đang bận xếp nó lại.
Sau khi lấy được điểm, lông chim sẽ không biến mất, chỉ có thể bỏ vào trong túi dụng cụ.
Thấy chỉ có mình Giản Dụ quay lại, Akin bèn hỏi: “Wink đâu?”
“Bị loại.” Giản Dụ không giải thích nhiều, tìm một góc nghỉ ngơi.
Rắn nhỏ trước ngực vẫn không cử động gì, Giản Dụ lấy nó ra, chọt một hồi, rắn nhỏ vẫn im ru.
Nhưng nhịp thở của nó vẫn đều, giống như chỉ đang ngủ mà thôi.
Rắn nhỏ trong lòng bàn tay đã lớn hơn rất nhiều, ngày xưa chỉ cần một tay đã có thể cầm hết, bây giờ cần đến hai tay.
Giản Dụ thả tinh thần lực ra để kiểm tra, vẫn không phát hiện neo mình đặt, tinh thần lực của rắn nhỏ rất im lặng, nếu Giản Dụ không phải Siren, có lẽ cậu đã nghĩ nó không có tinh thần lực.
Giản Dụ mím môi, ngẩng đầu nhìn bóng livestream: “Tôi đi vệ sinh.”
Giây tiếp theo, cậu dùng tinh thần lực phá hư cầu livestream.
Khán giả thấy livestream đột nhiên tối thui:???
Quang não có định vị, cầu livestream tiếp theo sẽ đuổi đến rất nhanh, Giản Dụ tốc chiến tốc thắng, ra ngoài tìm một nơi không có ai.
Chuyện trên lồng bảo vệ có lông vũ đang truyền đi khắp nơi, phần lớn tuyển thủ đều đang tụ tập bên kia, tranh thủ sóng yên biển lạnh để leo lên cầu lơ lửng.
Sau khi xác nhận bốn phía không có ai, Giản Dụ mới nhỏ giọng ngân nga cho rắn nhỏ, tiếng hát nhẹ nhàng vây lấy rắn nhỏ, khiến nó ngủ say hơn.
Ngân nga mấy câu xong, mặt Giản Dụ tái đi, nhưng tình trạng bây giờ tốt hơn ngày xưa rất nhiều.
Rắn nhỏ không biết đang mơ cái gì, cho dù Giản Dụ có làm gì cũng không phản ứng, đến khi ngón tay của Giản Dụ rời đi lại xáp đến theo bản năng.
Nhớ lại quá khứ của mình, Giản Dụ lầm bầm: “Bài ca của Siren đắt lắm.”
“Khi nào chủ cậu mới tới trả tiền cho tôi đây?”
Đột nhiên, cậu hơi nhớ Olderhain.
—
Chú thích:
Chim đỗ quyên