Giản Dụ vẫn không nói gì, mặc Olderhain ôm chầm lấy mình.
Nháy mắt đó, cậu cảm giác được mắt mình chảy nước, nhưng đôi mắt của cậu vẫn khô khốc.
Lý trí của Giản Dụ biết rằng, cậu nên tức giận khi gặp phải chuyện của Mori, có lẽ nên căm ghét nữa, nhưng sự thật là cậu không có chút cảm giác nào.
Giống như biển cả những ngày lặng yên, không có một chút gợn sóng.
Thậm chí cậu cũng không biết mình đang đau khổ.
Cơ thể Giản Dụ có phản ứng sinh lý, nhưng lòng cậu vẫn thiếu gì đó.
Olderhain rất đau lòng, cũng cảm thấy đau đớn, hắn không biết nên giúp đỡ Giản Dụ lâm vào tình trạng này thế nào, chỉ có thể cố gắng ôm chặt cậu.
Đối mặt với cơ thể ấm áp của Olderhain, Giản Dụ không cảm thấy gì, dù sao cả hai đều là giống đực trong mắt cậu.
Olderhain ôm một hồi, nhìn thấy ánh mắt trong suốt như gương của Giản Dụ, quyết định nói dối một chút.
Hắn rất tự tin với vóc dáng của mình, nhưng lại sợ Giản Dụ cứ nhìn tiếp thì hắn sẽ có phản ứng gì đó không nên có.
Giản Dụ lấy quần ra khỏi nút không gian đưa cho Olderhain, nhìn hắn thuần thục mặc vào, cuối cùng cũng nhận ra một chuyện: “A!”
“Lần trước anh cũng biến thành người à?”
Nghe thấy câu hỏi, Olderhain khựng lại một chút mới ừ một tiếng nhỏ xíu.
Hắn chờ Giản Dụ hỏi tiếp, ai ngờ Giản Dụ chỉ nhìn chằm chằm hắn chứ không hỏi gì.
“…Em không muốn hỏi gì hả?”
Giản Dụ cứ cảm thấy câu này quen quen, cậu suy nghĩ hồi lâu, nói: “Lần sau giúp tôi xuống nước thì đừng cởi quần tôi?”
Olderhain: “…”
Hắn nên nói gì đây, nói ta phát hiện đuôi cá của em rồi? Đẹp lắm, ta rất thích?
Chậc, Dụ Dụ không chủ động nói trước, Olderhain quyết định giả bộ như không biết gì.
Lần biến thành người này, cảm giác của Olderhain tốt hơn lần trước, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa là có thể hồi phục hoàn toàn.
Nhưng Giản Dụ lại lắc đầu: “Chưa được.”
Chỉ còn vài câu nữa thôi thì cậu đã có thể hát hết bài hát chữa lành, mà hiệu quả cả bài hát hoàn chỉnh mang lại cách một trời một vực với bản không đầy đủ.
Bản không hoàn chỉnh chỉ có thể chữa trị tinh thần lực của Olderhain và nội thương lâu năm của hắn, nhưng bản hoàn chỉnh có thể chữa trị dứt điểm tất cả mọi thứ, để hắn không cần đau đầu vì tinh thần lực của bản thân nữa.
Hiển nhiên Olderhain nghe theo Giản Dụ, hắn ngồi bên cạnh cậu, giơ tay nghịch mái tóc bạc của Giản Dụ.
“Giọng của em không phải thứ làm ta thích em.”
“Anh tìm một người giúp tôi được không?”
Hai người mở miệng cùng một lúc, câu nói chồng lên nhau, nhưng vì số chữ không bằng nhau nên chữ thích em rất rõ ràng.
Olderhain sẽ không xin lỗi vì chuyện này, hắn ho nhẹ: “Em muốn tìm người điều khiển Sam?”
“Ừ.” Giản Dụ gật đầu: “Gã ta chính là Mori.”
Olderhain cũng đoán được điều này, hắn sẽ không bỏ qua chuyện Mori thèm muốn Giản Dụ dễ dàng như thế, cho dù Giản Dụ không nói thì sau khi có thể liên lạc với bên ngoài, hắn sẽ tự giải quyết.
“Tôi….mới lấy lại một thứ của gã, tôi nghĩ tinh thần lực và cơ thể của gã sẽ bị thương rất nghiêm trọng, có lẽ sẽ đến bệnh viện tư để khám chăng?”
“Yên tâm.” Ngón tay Olderhain cuốn cuốn mái tóc bạc của Giản Dụ: “Cho dù gã ta trốn ở đâu thì ta cũng sẽ tìm cho ra.”
Hắn im lặng một chút, nói tiếp: “Lời ta nói khi nãy là thật.”
“….Tại sao?”
Giản Dụ biết giọng của Siren có thể chữa trị biển tinh thần, có sức hấp dẫn rất lớn với người của thế giới này, điều này Mori nói đúng, giọng của cậu hoàn toàn có thể ảnh hưởng lên Olderhain.
“Ngay từ lần đầu tiên gặp em, em chưa cần nói gì thì ta đã thích em rồi.”
Olderhain giơ tay vén mấy lọn tóc không nghe lời của Giản Dụ ra sau tai cậu, giọng hắn chưa bao giờ dịu dàng như lúc này: “Ta đã từng nói, bởi vì ta thích em nên mới thích giọng của em.”
“Em biết mình có dùng giọng của mình để hấp dẫn người khác không mà, đúng chứ?”
Hai mắt Giản Dụ trợn to, Siren có thể cảm nhận được suy nghĩ người bị hấp dẫn, sau đó bọn họ sẽ lợi dụng điều đó để điều khiển người bị hấp dẫn. Nếu như chỉ bị giọng của Siren hấp dẫn bình thường thì một khoảng thời gian sau sẽ tự tỉnh táo lại.
Trong lúc bị hấp dẫn, bọn họ vẫn là bọn họ, vẫn có lý trí và tự quyết định cuộc sống của chính bản thân mình, chỉ là say mê kia nhiều hơn mà thôi.
Hầu hết tất cả mọi người đều có thể chiến thắng cảm giác này, nó giống với theo đuổi thần tượng.
Nếu Siren cố tình quyến rũ, người bị quyến rũ sẽ đánh mất hoàn toàn bản thân mình, chỉ biết nghe lệnh của Siren, xem Siren là mục đích sống duy nhất.
Từ đầu đến cuối, Giản Dụ chưa bao giờ dùng giọng của mình để dụ dỗ ai.
“Đây là món quà của em, là thiên phú của em, là vũ khí của em, bọn họ vì theo đuổi giọng của em vì những thứ kia không phải chuyện đương nhiên à?”
“Em cứ xem bọn họ thành fan là được rồi.” Olderhain nói: “Hiển nhiên, ta sẽ là fan quản lí tất cả.”
“Ừ…” Giản Dụ từ từ tiêu hóa những gì Olderhain nói, theo như hắn nói, mấy người trong thế giới cũ của cậu chắc là sasaeng fan.
Nghĩ thế, cũng không khó chấp nhận lắm.
Rất nhiều người chỉ đơn giản muốn ngợi khen hay đề nghị Giản Dụ hát vì giọng cậu hay mà thôi, chỉ là khi ấy Giản Dụ bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn mang tên quá khứ nên chỉ muốn xóa sạch tất cả.
“Vậy em thì sao?” Olderhain xoay người, giơ tay chạm vào má Giản Dụ, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt của cậu: “Em đã nói sẽ không bỏ ta mà đi.”
Giản Dụ nhìn đôi mắt vàng sậm kia, cậu vẫn rất mê man, rốt cuộc cảm giác của cậu với Olderhain là gì chứ?
“Ừ.” Giản Dụ nhẹ giọng đáp, thời gian hiệp nghị là hai năm, hiển nhiên cậu sẽ không bỏ đi trong thời gian này.
Nhưng sau đó thì sao? Nếu hiệp nghị kết thúc, cũng tìm được ngọc đồng sinh rồi, cậu sẽ quay lại thế giới của mình ư?
Giản Dụ đột nhiên không chắc chắn như ban đầu nữa.
Nếu đổi thành Giản Dụ mới đến thế giới này, 100% cậu sẽ chọn quay lại thế giới của mình, quay lại Atlantis.
Olderhain không biết Giản Dụ đang nghĩ gì, đôi mắt vàng nhiễm chút ý cười: “Vậy em phải nhớ thật kỹ những gì mình nói đấy.”
Nếu em không tuân thủ lời hứa, rồng thiên thần sẽ không chiến thắng lần nữa đâu.
Rồng ác quỷ cũng không dễ an ủi như thế.
Ải thứ hai kết thúc trong màn thảo luận kịch liệt của khán giả về cuộc trò chuyện giữa Giản Dụ và Sam, không có gì bất ngờ, Giản Dụ thắng hạng nhất.
Lần này bọn họ vẫn lên tinh hạm nghỉ ngơi ba ngày, sau đó đến địa điểm ải cuối cùng.
Nhưng mới buổi chiều ngày đầu tiên, Hefter đã xuất hiện trước mặt Giản Dụ.
“Cậu chủ nhỏ.” Hefter mỉm cười chào Giản Dụ, theo sau anh là ê-kíp cuộc thi.
“Vậy tôi dẫn người đi trước, trước khi ải cuối cùng bắt đầu sẽ trả lại.”
“Vâng vâng.” Ê-kíp cuộc thi sợ sệt đáp, không ngờ sĩ quan phụ tá của quốc vương lại đích thân đến đón Giản Dụ.
Rốt cuộc thân phận của Giản Dụ là gì?
Hắn nhanh chóng nhớ lại những gì Giản Dụ trải qua trong cuộc thi, thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mà họ luôn đối xử công bằng với tất cả tuyển thủ.
Vì thế, Giản Dụ rời khỏi theo Hefter.
“Bệ hạ không nói với ngài ư?” Hai người lên chiến hạm riêng của Olderhain, Hefter nhìn rắn nhỏ đang ngủ ngon lành trên người Giản Dụ, nhỏ giọng hỏi.
Giản Dụ lắc đầu, quả thật cậu có đưa quang não cho Olderhain, còn chuyện hắn làm gì trên quang não thì cậu không biết.
“Có lẽ sẽ cần ngài giúp lấy thông tin từ Filer.”
Hefter cảm thấy hơi có lỗi, hoàng hậu tham gia cuộc thi đã mệt mỏi lắm rồi mà bọn họ còn làm phiền thời gian nghỉ ngơi của ngài.
Ở dưới tòa thành dưới đất cả tháng, Giản Dụ nhiều năng lượng đến mức muốn phát sáng: “Tôi cần làm gì?”
“Filer nói sẽ khai hết những chuyện liên quan đến Mori và phòng thí nghiệm Noah sau khi được nhìn thấy ngài.”
Nghe vậy, Giản Dụ dừng chân, chuyện này có liên quan đến Mori, hẳn đây là lý do vì sao Olderhain cứ do dự không biết nên nói với cậu thế nào.
Không ngờ chưa kịp nói cho cậu biết thì trong lúc Olderhain ngủ say vì bài hát của Giản Dụ, Hefter đã đến.
“Đúng rồi, hoàng hậu.” Hefter cẩn thận nhìn rắn nhỏ: “Xin hỏi….bệ hạ khôi phục thế nào rồi ạ?”
Một tháng trước, Olderhain biến trở về kích thước thật làm tin tức liên quan đến loài giả tưởng bùng nổ trên mạng, mặc dù những người trong hoàng cung không nhìn thấy quốc vương nhưng cũng yên tĩnh hẳn sau khi thấy tin đó.
Nhưng Olderhain không quay về ngay lập tức, nghĩ đến bệ hạ đã biến mất gần hai tháng, mấy người kia lại rục rịch.
Nghe Hefter hỏi, Giản Dụ sờ rắn nhỏ một cái, trước khi cuộc thi kết thúc, cậu đã nghiêm cấm Olderhain biến thành người nếu không có việc gì gấp trước khi hoàn toàn khôi phục.
“Không sao.” Giản Dụ ra hiệu cho Hefter không cần lo lắng: “Cuộc thi kết thúc thì anh có thể nhìn thấy anh ấy.”
Cậu có dự cảm, cậu sẽ hát được bài hát chữa lành một cách hoàn chỉnh trong ải thức ba.
Thấy Giản Dụ chắc chắn như thế, Hefter lại nhớ đến truyền thuyết về giọng hát của thần trên tinh hạm kia, người khác không biết, nhưng Hefter thường xuyên tiếp xúc với Giản Dụ đã nghĩ ngay đến cậu.
Nếu Giản Dụ nói vậy, thế bệ hạ sẽ không sao.
Anh nhìn Giản Dụ như đang suy nghĩ gì đó: “Vậy thì hoàng hậu, có lẽ thần phải nhờ ngài chuyện này nữa.”
Giản Dụ: “?”
Quan trọng và không quan trọng, cần gấp và cứ từ từ, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là moi được tin tức từ miệng của Filer.
Giản Dụ đi theo Hefter đến tầng hầm trong chiến hạm, tất cả sĩ quan trên đường đi cứ như biết Giản Dụ, ai cũng giơ tay chào cậu.
Ngọc Thụy: Thật ra khúc này là tầng hầm dưới lòng đất của quân đội, nhưng Hefter và Giản Dụ đang ở trên chiến hạm, hai chương nữa mới về đến hoàng cung nên mình đã sửa thành tầng hầm trong chiến hạm.
“Là Melika nói.” Hefter giải thích: “Cô ấy thường xuyên so tài với bộ đội, bệ hạ cũng không giấu sự tồn tại của ngài với nội bộ cho nên tất cả mọi người đều biết.”
Cho dù có không biết thì nhìn sĩ quan phụ tá của quốc vương đi bên cạnh Giản Dụ cũng đủ hiểu.
“Ngài cứ tùy ý đi.”
Giản Dụ gật đầu, cậu cũng thường gặp chuyện này trong cung điện ở thế giới của mình, quen là được rồi.
Hai người đi đến căn phòng nhốt Filer, một căn phòng chỉ có bốn bức tường với diện tích không lớn, Filer ngồi bên trong, hai tay bị trói ra sau ghế.
Anh ta gục đầu xuống, không nhúc nhích làm người khác không nhìn ra anh ta đang nghĩ gì.
Bên ngoài căn phòng có môt chiếc kính hai chiều để người bên ngoài có thể quan sát hành động của người bên trong một cách dễ dàng, rắn nhỏ đã tỉnh lại trên đường đến liếc Hefter, Hefter hiểu ý nói ngay: “Hoàng hậu, có gì cứ gọi thần.”
“Tiêm cho Filer một mũi thuốc an thần trước đi.”
“Không cần.” Giản Dụ đưa rắn nhỏ cho Hefter: “Cầm.”
Rắn nhỏ trợn mắt, chóp đuôi quấn cổ tay Giản Dụ lại tỏ ý mình cũng muốn vào.
“Anh cũng chờ ngoài này đi.” Giản Dụ có dự cảm lần này Filer không nói lời hay ý đẹp gì về Olderhain, dù sao lần trước anh ta đã nói xấu Olderhain đến thế mà.
Nếu có thể, Giản Dụ không muốn Olderhain nghe được mấy lời này.
Giống như Olderhain không muốn cậu tiếp xúc với Mori, khi gặp phải trường hợp này, bọn họ đều nghĩ cho nhau.
Hefter nào dám đụng vào hình thú của Olderhain, mặc dù bây giờ nó trông không có tính uy hiếp chút nào.
Cuối cùng, rắn nhỏ không cam lòng bị Giản Dụ bỏ lên bàn bên ngoài phòng, độ cao vừa đủ để nó có thể thấy mọi chuyện trong phòng.
Sau khi Giản Dụ vào trong, rắn nhỏ và Hefter bên ngoài trừng mắt nhìn nhau.
Rắn nhỏ vỗ đuôi lên bàn, may mà cái bàn không vỡ, mặt mày chỉ có một biểu cảm duy nhất “Cậu quá vô dụng.”
Hefter: Ủa alo?
Sao trách hắn????
Giản Dụ vừa vào phòng đã dừng lại gần cửa, không bước tiếp, chỉ nhìn chằm chằm Filer.
Filer ngồi trên ghế nghe tiếng mở cửa bèn chậm chạp ngẩng đầu, thấy người đến là Giản Dụ mới mỉm cười: “Ngài đến rồi ư, ngài Giản Dụ.”
—
Chú thích:
Sasaeng fan: Sasaeng fan (사생팬), hiểu nôm na là fan cuồng, được biết đến rộng rãi như là người hâm mộ bị ám ảnh quá mức bởi làn sóng Hallyu. Mặc dù “sasaeng” phần lớn không được coi là người hâm mộ, nhưng nhiều nguồn vẫn gọi họ là “sasaeng fan”. Các Sasaeng fan chủ yếu là nữ ở độ tuổi từ 13-21. Soompi mô tả sasaeng fan như là một người hâm mộ cực độ, họ săn đuổi và xâm nhập sự riêng tư của thần tượng với nhiều cách thức đáng ngờ.