Chương 183: Sư thúc, câu xin người cứu con!
Sếp Vương lấy thân phận là cổ đông lớn thứ hai của Lục Thị ra đảm bảo, chỉ cần sau này Dương Tâm không chủ động từ chức, Lục Thị sẽ không lấy bắt kỳ lý do gì sa thải cô.
Hàng chục cổ đông có giá trị bản thân hàng chục tỷ đã xin lỗi Dương Tâm trước vô số phương tiện truyền thông, điều này bắt ngờ đưa cô lên một độ cao mới mà tất cả mọi người đều không theo kịp.
Trụ sở chính của Lục Thị, văn phòng chủ tịch.
Lục Gia Bách uễ oải dựa vào ghế sô pha, nhìn cuộc họp báo sắp kết thúc trên màn hình, đôi môi mỏng bất giác cong lên đầy thỏa mãn.
Cuối cùng anh cũng đưa người phụ nữ này lên vị trí cao nhất, không ai có thể sánh được ở Hải Thành này.
Tất cả các cổ đông hiện giờ của Lục Thị đều xin lỗi cô, hoành tráng phô trương như thế, cũng chỉ có duy nhất một mình Dương Tâm mới xứng có được.
Anh muốn cho mọi người trên toàn thế giới biết, người phụ nữ mà Lục Gia Bách thích, cho dù cô ấy không phải là nữ vương thì anh cũng sẽ khiến cô ấy trở thành nữ vương.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Đoàn Ninh từ bên ngoài đi vào.
“Sếp Lục, sếp Lâm của tập đoàn LG, vừa nói chuyện với tôi qua điện thoại.”
Lục Gia Bách vươn tay tắt TV LCD, nhẹ giọng hỏi: “Đã nói cái gì?”
“Sếp Lâm nói rằng Amy đã đưa Lục Thị ra tòa, chứng minh chuyện đạo nhái đã có kết luận, lần này LG làm đại diện cho tác phẩm đạo nhái này của Lục Thị, điều này đã gây tổn hại nghiêm trọng đến danh tiếng quốc tế của công ty họ.”
“Sau đó thì sao?” Lục Gia Bách nhìn anh, chế nhạo: “Anh ta muốn chấm dứt hợp đồng với Lục Thị? Đồng thời chấm dứt mọi hợp tác với Lục Thị?
Đoàn Ninh lắc đầu, trầm giọng nói: “Anh ta được biết là do Trần Uyên kí tên đóng dấu, yêu cầu Lục Thị sa thải Trần Uyên.”
Lục Gia Bách bất ngờ sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Anh ta thực sự nói như vậy? Anh ta thật sự muốn Lục Thị sa thải Trần Uyên?”
“Vâng, anh ta chính là nói như thế.”
Lục Gia Bách khẽ thở dài, cười nói: “Xem ra người đàn ông có bình tĩnh kiềm chế đến mấy cũng không thoát khỏi một chữ tình, cách bảy năm rồi… thôi bỏ đi, anh thay tôi chuyển lời anh ta, nói là Lục Thị không có bất kỳ hành động ăn cắp bản quyền nào, sau này sẽ lấy hứng cứ ra tự chứng minh trong sạch, tôi sẽ không sa thải Trần Uyên, nếu anh ta muốn chấm dứt hợp tác với Lục Thị, thì cứ tự nhiên …”
“Được, phía Amy…”
Lục Gia Bách xua tay: “Dương Tâm có cân đo đong đếm. Cô ấy sẽ không để chuyện này tiếp diễn nữa.
Bây giờ cô ấy đã nhận lời xin lỗi của mấy lão già kia, chứng tỏ cô ấy có chiêu sau, không cần anh lo lắng.
Đoàn Ninh trợn mắt, có ông chủ yêu chiều cô ta vô hạn như anh, lấy cả danh tiếng của một tập đoàn tài phiệt lớn ra làm trò hề, chỉ vì muốn lấy được nụ cười của người đẹp, tôi có thể không lo lắng sao?
Bên trong một quán trà ở thành phố.
Đỗ Như Linh siết chặt cánh tay của Dương Nhã, lo lắng nói: “Chú họ lúc trưa có gọi cho tôi, nói, nói Dương Tâm chính là bà chủ đứng sau thời trang Amy, Dương Nhã, tôi phải làm sao? Nếu cô ta đưa hai nhân chứng đó lên, chỉ ra tôi là người đổi bản thảo số năm, tôi nhất định sẽ bị ngồi tù đầy ”.
Dương Nhã hơi cúi đầu, cố gắng nói: “Như Linh, chuyện cô bị định tội đã chắc như đỉnh rồi, tôi đã hỏi ý kiến luật sư, cô ta nói nhiều nhất là ba năm, hay là … cô nhận tội đi, tôi sẽ dùng tất cả mọi quan hệ để giúp cô trong vòng một năm có thể ra tù. “
Đỗ Như Linh đột nhiên hắt tay Dương Nhã ra, hung dữ nhìn cô ta, nghiến răng nghiền lợi nói: “Hay lắm Dương Nhã, trước đây khi lấy tôi ra làm bia đỡ đạn thì rất ân cần, bây giờ xảy ra chuyện, cô lại bảo tôi một mình thừa nhận, trên đời này có chuyện tốt như thế sao? “
Dương Nhã cau mày hét lên: “Vậy thì cô muốn thế nào? Như Linh, cô đã rơi vào tay người của thời trang Amy, cho dù tôi nghĩ cách gì cũng đều không thể cứu được cô, cô bình tĩnh lại đi.”
“Ha.” Đỗ Như Linh từ trên ghế đứng dậy, trịch thượng nhìn cô ta rồi chế nhạo: “Nếu như tôi nói với Dương Tâm, con trai của cô ta không chết yêu mà bị cô trộm đi, cô nói xem cô ta có cảm kích tôi hay không? Có nề mặt tôi đã cho mẹ con cô ta đoàn tụ mà tha cho tôi hay không? “
Vừa dứt lời, cô ta giống như bị phát điên, mặc kệ vẻ mặt dần dần tối sầm lại của Dương Nhã, cô ta tự nhủ: “Đúng, đúng, đúng, bây giờ tôi sẽ đem chuyện này nói cho Lục Gia Bách biết, tôi phải nói với anh ta người sinh con cho anh ta là Dương Tâm, hơn nữa năm đó còn sinh ba, anh ta quan tâm Dương Tâm như vậy, sau khi nghe thấy thông tin này nhất định sẽ rất vui, anh ta vui mừng có lẽ sẽ thả tôi ra, tôi đã cho cả nhà bốn người bọn họ đoàn tụ, anh ta nhất định sẽ tha cho tôi. “
Dương Nhã siết chặt lòng bàn tay đang buông thống bên chân cô ta, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
Khi Đỗ Như Linh cầm lấy chiếc túi trên bàn đi ra khỏi phòng, Dương Nhã không ngăn cản mà cầm điện thoại di động trên bàn gọi cho Bạch Trác.
“Cô ấy đã rời khỏi quán trà, chuyện sau đó nhờ cậy anh, chuyện này anh nhất định phải giúp tôi dọn dẹp sạch sẽ.”
“Yên tâm đi, tôi nghiên cứu y thuật nhiều năm, xóa bỏ một đoạn ký ức của một người vẫn có thể làm được, đảm bảo sẽ không để lại bất kỳ dầu vết gì.”
“Được, cảm ơn anh.”
Sau khi Đỗ Như Linh ra khỏi phòng, thì đi thẳng đến lối vào thang máy.
Khi đi ngang qua góc hành lang, một bàn tay bắt ngờ xuất hiện ở phòng bên, từ phía sau bịt miệng cô kéo vào trong.
“Ưm…”
Chung cư Thịnh Cảnh, ban công.
Dương Tâm và Huyền Cần đang dựa vào cửa số nhắm nháp hạt dưa.
“Sư phụ, vậy tiếp theo đây con có nên lấy tên nặc danh giao hai nhân chứng trong tay cho bộ phận pháp lý của Lục Thị, để bọn họ khai chuyện Đỗ Như Linh đổi bản thảo, cho người phụ nữ đó ngồi tù máy năm?”
Bàn tay cầm hạt dưa của Dương Tâm bỗng chốc khựng lại, bất giác cau mày.
Không phải cô ấy thông cảm cho người phụ nữ như Đỗ Như Linh, tự tạo nghiệt không thể sống, làm chuyện sai, thì nên chịu sự trừng phạt.
Nhưng Đỗ Như Linh dù sao cũng là học trò của Lỗ Anh, cô có thể không thể tình đồng môn sao?
“Sư phụ, cô đang do dự, chẳng lẽ nào động lòng trắc ẩn rồi chăng? Có những người, không thể dung túng được, cô càng dung túng, cô ta sẽ càng ngày càng tệ, kết quả ngược lại chính là hại cô ta.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!