Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đóa Hồng Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 482

“Đừng nói, tôi cũng có cảm giác này, ừm, tôi còn nhìn thấy sức mạnh của tình yêu trên người của bọn họ.”

Mấy người phụ nữ xung quanh đang bàn tán xôn xao, sau khi bị Thẩm Thanh Vi nghe được liền giống như bị một con dao găm đâm vào trong tim.

“Có thấy không, chủ tịch Lục Thị Lục Gia Bách, anh ấy đồng ý rồi, còn không mau tránh ra.”

“……”

Cửa phòng làm việc mở ra, Dương Tâm cứ thế đi thẳng đến bàn đọc sách.

Mở điện thoại ra, sau khi tùy tiện bấm hai cái lên bàn phím, khóa mật mã đã bị phá.

Bảo vệ nhỏ ở bên cạnh thán phục nói: “Chị Dương quả không hổ là Hacker Quỷ Sát luôn, bấm bấm màn hình vài cái đã phá được hai lớp khóa bảo mật rồi, đỉnh quá.”

Dương Tâm nhìn anh ta một cái: “Cậu cũng khá lắm, vừa nhìn một cái đã nhận ra đây là bảo mật hai lớp, xem ra trong hiệp hội đua xe thật sự là ngọa hổ tàng long đây.”

Lời vừa dứt, màn hình cũng được mở khóa.

Dương Tâm cầm con chuột di trên mặt bàn, bấm vài cái, nghiêng đầu nói với Lục Gia Bách: “Chính là chiếc máy tính này, mặc dù đối phương đã ngắt kết nối với máy chủ và liên kết với bộ điều khiển nhưng bên trong phần mềm vẫn còn dấu vết lưu lại.”

Lục Gia Bách gật đầu, hỏi bảo vệ nhỏ ở bên cạnh: “Đây là phòng làm việc của ai?”

Bảo vệ nhỏ cũng có sự tự tin, dù sao có bị chỗ này đuổi việc thì còn có thể đến Lục Thị làm quản lý an ninh cơ mà, cậu sợ cái gì chứ?

“Là phòng làm việc của phụ trách Vương Đình Kiên, phụ trách Vương chủ yếu phụ trách bảo vệ và quản lý xe đua cùng với bảo dưỡng xe. Giải đua xe quốc tế lần này là do anh ta toàn quyền phụ trách.”

Lục Gia Bách nhìn xung quanh căn phòng một lượt, hỏi tiếp: “Phụ trách Vương đâu rồi? Anh ta đi xem trận đấu phía trước rồi à?”

“Không phải, hai người nhìn xem, vừa rồi anh ta vẫn còn ở phòng làm việc, vừa mới đi không lâu thôi.”

Lục Gia Bách khẽ híp mắt lại, sau khi trầm mặc một lát, thử đoán: “Có lẽ là làm theo sự sai khiến của người khác, khoảng thời gian này em buông thả quá, đắc tội với không ít người.”

Dương Tâm nghẹn họng, nhấc chân lên đạp thẳng về phía chân anh.

“Còn nói vớ vẩn nữa, không phải cẳng chân bị đá nữa, mà là cái chân thứ ba của anh đấy!”

“…”

Lục Gia Bách giơ tay ra ôm lấy eo cô: “Chuyện này giao cho anh điều tra, em không cần lo lắng nữa.”

“…”

Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, hai người bước đến bên cửa sổ.

Từ đây nhìn xuống, phía dưới là biển người, khung cảnh thật sự hoành tráng.

Dương Tâm vừa đỡ trán vừa hỏi: “Làm sao bây giờ? Chúng ta mắc kẹt ở đây không ra được rồi. Chỗ này gần với sân thi đấu nhất, muốn ra ngoài nhất định phải đi qua đám đông.”

Lục Gia Bách kéo cô lại phòng làm việc, rút một tờ giấy và một cây bút trên bàn đưa cho cô.

“Không phải bọn họ muốn có chữ ký của em à? Em ký một chữ lên đây, sau đó in ra một trăm nghìn bản, người đến xem thi đấu hôm nay ai cũng có một tờ.”

Dương Tâm không nhịn được bật cười.

Biện pháp dở hơi như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được, quả nhiên “rất Lục Gia Bách”.

Thế nhưng cô thích.

“Được.”

Cô cầm bút ký xoẹt xoẹt tên mình lên tờ giấy.

Lục Gia Bách cầm tờ giấy đập lên người bảo vệ: “Đi photo một trăm nghìn bản sau đó phát cho những người ở bên ngoài. Cậu thu xếp hết công việc ở bên này rồi ngày mai có thể đến Lục Thị nhậm chức.”

Nhấn Mở Bình Luận