Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đóa Hồng Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 551

 

“Chúng ta nói chuyện đi.”

 

Người đàn ông sau lưng nói lại lần nữa.

 

Sau khi cố giãy ra mấy lần mà không có kết quả thì Trần Uyên cũng dần từ bỏ, cô nói, giọng lạnh lùng không tí cảm xúc: “Kim chủ với tình nhân thì có chuyện gì để mà nói hả? Anh Lâm, mong anh biết tự trọng một chút đi.”

 

Một câu nói nhưng tựa như những con dao đâm thẳng vào tim người nghe. Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Thanh tối dần đi.

 

“Anh chưa kết hôn nên không có mối quan hệ kim chủ với tình nhân gì ở đây cả, Trần Uyên, em đừng tự chà đạp bản thân mình như vậy.”

 

Vẻ mặt lạnh lùng của Trần Uyên hơi thay đổi, cô nhẹ nhàng nở nụ cười: “Rốt cuộc thì ai mới là người đang chà đạp tôi hả?

 

Chẳng lẽ anh Lâm đây đã quên mất những chuyện mình làm với tôi rồi hay sao?”

 

Lâm Thanh nhếch khóe môi, vươn tay ôm lấy bờ vai của cô ta, xoay người cô lại. Hai người nhìn nhau, anh nhìn thấy sự lạnh lùng và xa cách ở trong ánh mắt của cô ta.

 

“Anh vốn tưởng rằng đã qua nhiều năm như vậy anh có thể quên được em, nhưng sự thật chứng minh yêu chính là yêu, Trần Uyên, em thắng rồi, thành công nắm giữ trái tim của anh trong tay em, anh đã nói rồi, anh sẽ cho em một lời giải thích, nhưng em lại không cho anh cơ hội, giống y hệt bảy năm trước đây, dứt khoát và lạnh lùng.”

 

Trần Uyên chợt đẩy anh ra, cười nói: “Nếu đã như vậy, vậy sau này chúng ta đường ai nấy đi, sự thật chính là chúng ta nhất định chỉ có thể làm kẻ thù của nhau, cả đời này chỉ có thể làm kẻ thù mà thôi.”

 

“Không.”

 

Lâm Thanh nhẹ nhàng níu cánh tay của cô ta lại, trầm giọng nói: “Chúng ta vẫn còn những lối thoát khác, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chúng ta cũng đã mệt mỏi cả rồi, em cũng đừng bướng bỉnh như vậy nữa có được không? Trở về với anh, chúng ta bắt đầu một lần nữa.”

 

“Bắt đầu một lần nữa?”

ngồi tù, danh tiếng của con gái bị phá hủy, tất cả những thứ này đều đốc thúc thêm cho cái chết của ông ấy, mà tất cả những điều này đều là nhờ phúc của anh ban tặng, anh cho rằng chúng ta còn có thể sao?”

 

“…”

 

Trần Uyên vươn tay đẩy cánh tay của anh ra từng chút một, lơ đãng nói: “Chuyện em mang thai chắc hẳn anh cũng biết rồi chứ, hai ngày trước em đã rút máu làm xét nghiệm rồi, là một cô con gái, con bé không thể nào tiếp tục hương khói cho nhà họ Lâm của anh, nối dõi tông đường cho nhà họ Lâm của anh, cho nên mong anh có lòng tốt, để con lại cho em đi.”

 

Con gái sao? Con gái tốt lắm. Trong mắt Lâm Thanh lóe lên một tia vui mừng. Nhưng sau khi nghe xong câu nói phía sau của cô ta, sắc mặt anh lại đột nhiên trầm xuống. Người phụ nữ này sợ là tức đến mức hồ đồ rồi, cho nên mới nói chuyện không kiêng nể gì như thế. Anh không thể so đo với cô ta được. Trong lúc anh ngây người một lúc, Trần Uyên đã đi xa. Nhìn thấy bóng lưng cô ta rời đi, sắc mặt anh ngu ngơ không hiểu gì cả, có điều anh cũng không có đuổi theo, cứ bảo vệ cô ta như vậy, anh tin tưởng thời gian sẽ xóa nhòa hết tất cả đau thương. Tương lai đầy hy vọng. Tương lai của bọn họ còn rất dài. …

 

Kể từ sau khi Dương Mỹ dùng thân phận bậc thầy giám bảo “Trì Mộ” xuất hiện ở hiện trường đấu giá Kim Thụy Điển, có rất nhiều chủ doanh nghiệp và nhà sưu tầm nổi tiếng ở Hải Thành đã sôi nổi mời cô ta đến nhà làm khách, nâng cô ta lên một độ cao mà không người nào có thể sánh bằng.

 

Mà bản thân cô ta cũng rất hưởng thụ cái cảm giác được biết bao nhiêu người tung hô như thế này, hoàn toàn đã coi chính mình trở thành Trì Mộ. Dương Tâm xem tin tức về bậc thầy giám bảo Trì Mộ đang tràn ngập trên khắp báo chí, tạp chí, TV và trên internet, không khỏi bật cười. Cô không nghĩ tới lại giúp đỡ người khác hoàn thành mục đích, đây có được coi như là cô đang tích đức rồi không?

 

Chỉ cần người phụ nữ tên Dương Mỹ kia không mang lại phiền phức cho cô, không tính kế cô, cô ta muốn mạo danh người nào thì cứ việc. Nhưng mà sự thật nói cho cô biết, trên đời này vĩnh viễn không thiếu những chuyện phiền phức như thế. Cô có lòng tốt giúp đỡ cho mục tiêu của Dương Mỹ, để cho cô ta ở trong cái nghề giám bảo càng chạy càng xa, càng bay càng cao, nhưng mà Dương Mỹ lại…

Nhấn Mở Bình Luận