“Cung điện dưới nền đất, cuối cùng cũng được chúng ta tìm ra rồi!”
Đúng lúc này một âm thanh lớn đột nhiên vang lên. Ngay sau đó thấy một nhóm võ giả Tử tộc chẳng biết từ lúc nào xuất hiện ở đằng sau.
Nhìn cung điện khổng lồ trước mắt, ánh mắt bọn họ chớp động, không giấu nổi vẻ hưng phấn.
Chợt, mười mấy ánh mắt của những tên võ giả Tử tộc biến đổi, giống như sói trong đêm tối, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Lăng.
“Người thằn lằn sao?”
Khi nhìn hình dạng long nhân của Lâm Lăng, trong mắt võ giả Tử tộc lóe lên một tia vô cùng kinh ngạc,
Theo sự quan sát cảm thấy ngoại hình này có chút không giống như thằn lằn đã biết.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Võ giả cầm đầu Tử tộc âm trầm hỏi.
Dáng vẻ Lâm Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, âm thầm im lặng.
Đám người này có thể gom được đủ mảnh ghép của bản đồ giấu bảo vật rồi, đồng thời có thể dẫn động hai ngọn núi lôi hỏa, do đó có thể mở được thông đạo dưới nền đất!
Phòng chừng bọn họ cũng biết cách mở được lối vào của cung điện này.
Mà mấu chốt ở đây tất nhiên là có liên quan đến tung tích giấu bảo vật.
Trong lòng Lâm Lăng nghĩ lại, lấy mảnh ghép ở trong bản đồ giấu bảo vật ra lật ngược lại.
Thấy trên đó quả nhiên có một số tàn quyết phù văn, giống như có thể mở được ‘mật mã’ của trận pháp phong ấn cung điện.
“Đó là mảnh ghép cuối cùng của bản đồ giấu bảo vật sao!”
Thấy thế, những võ giả Tử tộc này nhất thời trừng lớn hai mắt, ánh mắt vui mừng gắt gao nhìn chằm chằm mảnh ghép bản đồ giấu bào vật trong tay Lâm Lăng.
“Khà khà khà……..Thật đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, tự dưng có được chẳng tốn công.”
Thủ lĩnh Tử tộc cuối cùng cũng không giấu nổi sự hưng phấn trong lòng, giọng nói sắc bén cười kỳ quái.
Chợt hắn ta thay đổi biểu cảm, lạnh lùng nói. “Người thằn lằn kia, biết thức thời thì mang mảnh ghép giao ra đây.”
“Nếu không với năng lực của chúng ta nhất định cho người sống không bằng chết.”
Nói xong hắn nhe răng nanh cười một tiếng, giơ cánh tay gầy như xương trắng ra.
Tinh thần lực lãnh lẽo nhanh chóng ngưng tụ lại, đột nhiên hình thành một ánh sáng màu xanh nhạt như lửa, tản mát ra một tử khí khiến người ta sợ hãi.
“Nếu như sợ thì ta đã không tới đây.”
Lâm Lăng lạnh lùng cười, trong tay cũng ngập tràn dao động linh lực.
“Nếu các ngươi dám động thủ thì mảnh ghép này sẽ trở thành tro tàn trong giây lát.”