Tiếp theo đó vang lên giọng nói của Long Nhất trong mười hai huyết vệ.
“Chủ nhân, là ngài sao?”
“Chúng ta đang ở thành nhỏ bên thung lũng ở nam cảnh, tên là thành Hắc Lăng…”
“Keng!”
Nhưng mà lời của Long Nhất còn chưa nói hết thì đột nhiên vang lên một tiếng va chạm của vũ khí.
Tiếp đó là những tiếng gào giết vang vọng trời đất.
Lâm Lăng nhíu nhíu mày.
Hiển nhiên là tình huống lúc này của phía mười hai huyết vệ cũng không lạc quan lắm.
Nghe âm thanh hình như đang rơi vào một trận chiến đấu kịch liệt.
“Thành Hắc Lăng…”
Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, ánh mắt xoay chuyển nhìn về phía nam.
Nhờ vào ánh trăng nhàn nhạt mơ hồ có thể thấy bóng ngọn núi phía xa xa.
Mà ở nơi giao nhau của ngọn núi không hề nghi ngờ đã hình thành một thung lũng.
Lẽ nào là chỗ đó?
Ánh mắt Lâm Lăng hơi lặng, sau đó thân hình xông ra.
Lúc này thung lũng dưới màn đêm. Ở bên và sơn cốc có một thành trì tọa lạc ở đó.
Tường ngoài thành trì tổng thể đều đen kịt. Nhìn từ đằng xa có thể thấy bố cục của cả tòa thành trị giống như một lăng mộ lớn.
Đây là thành Hắc Lăng.
Mà ở chỗ của thành lúc này đang diễn ra một trận đao kiếm chém giết lẫn nhau.
Mấy vạn chiến sĩ Cuồng tộc tụ tập ở mặt đất bằng phẳng dưới thành điên cuồng chiến đấu.
Tiếng kêu đinh tai nhức óc giống như xé rách đêm tối khiến người ta sợ hãi.
Vòng chiến cách đó không xa có người bậc hiển nhiên cao cấp hơn.
Dao động năng lượng cuồng bạo không ngừng kích động cùng một chỗ, truyền ra từng trận tiếng đánh kinh người.
“Rầm!”
Theo tiếng nổ trầm trọng hai bóng người đột nhiên bay ngược theo hai hướng khác nhau.
Trong đó có một bóng người cao lớn cường tráng, toàn thân là lửa đỏ, tản ra một luồng ánh sáng nóng rực.
Hình thể hỏa linh như vậy, chính là Long Nhất trong mười hai huyết vệ.