Lúc này Trần Tấn như phát hiện ra cái gì, chân phải dẫm lên đất thân hình đột nhiên bay vút lên.
Có thể bay lượn khắp chân trời, hoàn toàn không còn sự áp chế nào hết.
Thấy thế, trong lòng Lâm Lăng và Lạc Hằng càng kinh ngạc vui mừng hơn, cũng bắt đầu bay lên.
Chuyến này bay đến giải đất trung tâm núi non dễ dàng hơn rất nhiều.
Giữa không trung, ba người bọn họ nhìn nhau, chiến ý nồng đậm.
“Vù!”
Sau đó khí lãng có tiếng động vang vọng, ba cơ thể hầu như đồng thời lao ra.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Có điều bay như vậy cũng không được lâu. Rất nhanh sau, trong tầm mắt bọn họ phát hiện ra phía trước có một tầng năng lượng quầng sáng ngăn cách như ẩn như hiện.
Khó khăn lắm mới đến được nơi này, Lạc Hằng hiển nhiên không tin còn có điều bất thường, thân thể cường tráng vừa vọt tới.
Uỳnh------!
Nhưng giây tiếp theo, năng lượng quầng sáng kịch liệt chấn động ra, phóng xuất ra một luồng năng lượng sóng gợn quỷ dị, trực tiếp bắn ngược thân thể ra.
“Đừng nóng vội, phía dưới tụ tập không ít dị tộc kìa.”
Trong lòng nghi hoặc, ánh mắt Lâm Lăng quét về phía núi non.
Thấy trong khu vực núi ngoài vòng năng lượng quầng sáng đang đứng rất nhiều bóng lớn.
Diện mạo khác nhau, đều là những kẻ dự thi đến từ các tộc khác.
Vẻ mặt bọn họ lạnh lùng cao ngạo giống như đang đứng chờ gì đó.
Lúc này những chủng tộc Thiên Kiêu nghe được động tĩnh liền đồng loạt nhìn về phía bầu trời.
Từng luồng ánh mắt lạnh thấu xương rơi trên người đám Lâm Lăng bọn họ, ánh mắt lạnh lùng im lặng không hề dao động.
Người dự thi có thể đến được nơi này đều là có một sự công nhận khảo hạch thực lực phương diện nào đó.
Những chủng tộc Thiên Kiêu cũng không bởi vì thân phận loài người của Trần Tấn và Lâm Lăng mà có nửa điểm khinh miệt.
“Thời gian xếp hạng chiến đấu còn một ngày, phòng chừng phải chờ đến ngày mai mới có thể ra sân.”
Lâm Lăng đều nghị. “Tất cả chúng ta đáp xuống đi.”
Nghe vậy Lạc Hằng và Trần Tấn đều đồng tình với ý nghĩ của Lâm Lăng.
Chợt ba người bọn hắn đáp xuống một mảnh đất trống chiếm một chỗ nho nhỏ cách đó không xa.
“Ai cũng đều mạnh cả.”
Vừa đáp xuống, ánh mắt Lâm Lăng tò mà đánh giá những người dự thi.
Nhất là nhóm bóng đen đứng gần năng lượng quầng sáng nhất kia, bọn họ đặc biệt khiến Lâm Lăng chú ý.
Những tên kia mặc đồng loạt một màu đen, dáng vẻ lãnh khốc, lưng đều có tám cánh.
Nhìn tướng mạo đặc thù này không nghi ngờ gì chính là người dự thi của tộc Thiên Ma.
Số lượng đạt tới 8 vị trí!
“Khí tức quen thuộc quá…”
Nhìn cường giả tám cánh của Ma tộc này, Trần Tấn lẳng lặng ngưng mắt nhìn, ở chỗ sâu trong đáy mắt nổi lên một tia phức tạp.
Dù sao trước đó lúc chưa xuyên đến thời đại này hắn ta vốn luôn là người của tộc Thiên Ma.
Chuyện cũ từ từ lướt qua rồi kết thúc bởi một tiếng thở dài.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều, cần chiến vẫn phải chiến.”