u Dương Lâm chính là thánh nữ của Viêm Phượng cung bọn họ. Thân phận tôn quý, tựa như tiên nữ không dính tới khói lửa nhân gian.
Nhưng mà giờ phút này, lại tự nguyện hạ mình, ngồi xổm canh lửa. Một màn này, quả thực làm cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên, cũng không khỏi âm thầm bội phục mị lực của võ giả nhân loại tên là Lâm Thiên này.
"Trần Tấn, ngươi cũng đến giúp đỡ đi, dùng cái thìa này khuấy nhẹ trong nồi là được." Lâm Lăng nhìn Trần Tấn một cái, cười nhạt đưa thìa sắt cho hắn.
"Không thành vấn đề." Trần Tấn mỉm cười gật đầu, dựa theo lời dặn dò của Lâm Lăng, bắt đầu bận rộn làm việc. Chỉ một hành động đơn giản này đã có thể nhìn ra, Trần Tấn đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.
Sau đó, Lâm Lăng đem mấy xâu thịt thú đã làm xong của Lạc Hằng đặt lên kệ, tiến hành nướng thịt.
Xèo xèo! !
Dưới ngọn lửa nướng, từng giọt dầu liên tục thẩm thấu ra ngoài.
Đặc biệt là hoa văn trên bề mặt của lớp thịt, khi thịt chín dần, hình dạng hơi cuộn lại, nhìn kỹ cũng thấy có chút đẹp mắt.
"Không sai biệt lắm." Thấy màu thịt đã chín, Lâm Lăng lấy phần nước tự làm ra, quét đều lên tất cả thịt xiên.
Xèo--!
Thoáng chốc, từng trận mùi thịt nướng thơm phức điên cuồng bốc lên, kích thích sự thèm ăn tăng cao không ngừng!
“Thơm quá!” Thấy thế, ánh mắt hai người đàn ông tộc Hoả Phượng đang đứng xem cũng sáng lên trông thấy.
Cánh mũi bọn họ khẽ động, ngửi thấy mùi nước sốt của thịt nướng, cho dù định lực cực mạnh, cũng không khỏi có chút rục rịch. Lúc này nồi canh hầm bên cạnh cũng đã nấu xong.
Thịt nướng với canh, hoàn hảo.
"Có thể ăn rồi, đừng khách khí." Lâm Lăng cầm lấy hơn mười xiên thịt nướng, tiện tay vung lên. Ở đây đều là cao thủ võ đạo, đưa tay bắt lấy từng xiên, không rớt xiên nào.
"Được thôi, ngon quá!" u Dương Lâm Anh há cái miệng nhỏ nhắn, thử cắn một cái. Chất thịt tươi ngon của Dực Điểu Long, cùng với phần nước sốt độc đáo, vừa nếm một miếng đã không dừng lại được.
"Không tệ, quả thực là ngon hơn nhiều so với thịt nướng bên ngoài." Hai người tộc Hoả Phượng, cùng với Trần Tấn cùng Lạc Hằng, đều là khen không dứt miệng.
Sau đó, bọn họ múc một chén canh đầy, bắt đầu nhấm nháp, vừa nếm một ngụm lại tiếp tục xuýt xoa khen ngợi.
"Nghe nói thức ăn của nhân loại vô cùng tuyệt vời, hôm nay được nếm thử một lần, quả nhiên là danh bất hư truyền*." Trong miệng u Dương Lâm vẫn còn nhai thịt nướng nhưng vẫn nhịn không được mà tán thưởng một tiếng. ( danh tiếng truyền đi đúng với sự thực, không hề sai lệch.)
"Đương nhiên rồi, món ăn Lâm huynh làm ra là ngon nhất mà ta ăn được rồi đó." Hai tay to lớn của Lạc Hằng cầm hơn mười xiên thịt nướng, ăn liền miệng không ngừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!