Nhiều chỗ trong xương sườn bị gãy, lục phủ ngũ tạng bị một luồng ma khí ăn mòn, đồng bộ bị nội thương.
Nếu miễn cưỡng tiếp tục chiến thì chỉ càng thêm bị thương nặng hơn.
Huống hồ hiện giờ có thể chiếm cứ được bảng xếp hạng trận đấu trên đài đã không phải là người tầm thường rồi.
“Ta hiểu.”
u Dương Lâm tuy không cam lòng nhưng vết thương vào thời khắc này nàng ta cũng đành cắn răng bỏ qua.
Mà không biết rằng vết thương nàng đang chịu hiện giờ lại khiến cho chuyện phát sinh ở tháp Thông Thiên sau này có thể thoát được một kiếp.
Mà lúc này cả danh sách cuộc chiến của tòa sơn thể cơ bản đã kết thúc.
Tên trăm tòa chiến đấu có trăm bóng đen đang hăng hái ngạo nghễ mà đứng.
Người dự thi có thể đứng trên đó hầu như đầu là ở trong vạn tộc của đại lục Thương Khung, Thiên Kiêu * võ đạo của thế hệ trẻ.
(Những người tài giỏi trong cách chủng tộc).
Mà ở dưới chân núi, đại bộ phận những người bị thất bại đều trọng thương nằm đất, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên rỉ thảm thiết.
Vết thương của bọn họ đều giống với u Dương Lâm, đều không thể tiếp tục chiến đấu.
Sắc mặt những người bại trận đầy vẻ không cam lòng!
“Tộc Thiên Ma cũng mạnh thật đấy.”
Lâm Lăng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía xa xa, nhìn thấy đài chiến thứ sáu trên đỉnh núi đang đứng một thân thể màu đen.
Những tên đó đều là võ giả tộc Thiên Ma.
Sáu vị trí bảo tọa đầu tiên đều bị bọn họ chiếm cả rồi!
Tiếp xuống dưới là tộc người thú, Bỉ Mông, tộc Cự Ma, cùng với tộc ba mắt…
Hiển nhiên những người dự thi ở đài chiến đấu tầng dưới đã vô cùng hài lòng đối với chỗ đứng của mình trong bảng xếp hạng.
Cũng không tiếp tục có tâm tư đi lên nữa, nếu không, một khi bị thua thì thứ tự đài chiến đấu hiện giờ của họ sẽ bị người cạnh tranh khác chiếm mất.
Lúc đó nếu muốn đoạt lại một lần nữa thì thật là xa vời.
Cũng vì như thế, cứ phàm là những người tham gia dự thi lên bảng rồi đều tìm cách giữ lấy, an phận thủ thường.
“Tiếp theo đến lượt chúng ta rồi.”
Nhìn thấy thế cục bảng xếp hạng đã định, ánh mắt ba người Lâm Lăng Trần Tấn và Lạc Hằng hơi rét lạnh.