“Nếu người còn không tỉnh lại, mấy người chúng ta sẽ đói chết ở đây mất.”
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc kia của Lâm lăng, Tiểu Bạch vui sướng nói.
Giọng nói vừa dứt, nó ném hai viên Linh Dương Thạch trong tay vào miệng, trực tiếp nhai rôm rốp.
Thấy thế, trong lòng Lâm Lăng nhảy dựng, tinh thần lực lập tức kiểm tra túi trữ vật.
Vừa nhìn thấy, hắn cảm thấy như chết ở trong lòng.
Túi trữ vật vốn dĩ có rất nhiều khí Linh Dương Thạch, vậy mà bây giờ đã vơi bớt đi rất nhiều .
Mấy vạn Linh Dương Thạch kia, hiện giờ chỉ còn sót lại hơn một trăm cái.
Nhìn thấy một màn này, cơ miệng Lâm Lăng liên tục giật giật lên xuống.
Rất rõ ràng, mấy năm gần đây, đám Tiểu Bạch bởi vì bị nhốt ở nơi này không có đồ ăn nên chỉ đành nuốt Linh Dương Thạch để bổ sung năng lượng.
“Thôi đành vậy, các ngươi không sao thì tốt rồi.”
Lâm Lăng cười thoải mái, không có nửa phần trách móc đối với chúng nó.
Bỗng nhiên, hắn hơi im lặng.
Không thể tưởng tượng được lần dung hợp Linh Anh và thức tỉnh mắt luân hồi này lại có thể trôi qua tận hai năm.
Đối với việc này, Lâm Lăng không khỏi cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Điều này có lẽ là do trước đó ý thức của hắn bị nhốt trong cái ảo cảnh hắc ám kia.
Hoặc là sau khi thức tỉnh mắt luân hồi, ý thức bị trầm luân trong những hình ảnh luân hồi vô tận.
Hai cái này lồng lên nhau, mới khiến thời gian ở bên ngoài như là thoảng qua.
Nghĩ vậy trong lòng Lâm Lăng âm thầm cảm khái.
Khó trách mà lại có câu nói cửa miệng, người tu luyện không màng năm tháng, có lẽ là đang ám chỉ điều này.
“Lão đại à, ta cảm giác người mạnh hơn rất nhiều đó.”
Tiểu Bạch đứng bên cạnh, ánh mắt tò mò đánh giá Lâm Lăng.
“Có chút thu hoạch.”
Lâm Lăng hơi mỉm cười, nhìn Tiểu Bạch nói:
“Ngươi cũng cao lên không ít.”
“Đó là đương nhiên, hiện giờ ta đã cao bằng lão đại rồi đó.”
Vẻ mặt Tiểu Bạch hí hửng, thậm chí còn đứng bên cạnh Lâm Lăng, ưỡn thẳng eo, cố gắng so sánh chiều cao của đôi bên.
Thấy thế Lâm Lăng lắc đầu cười.
Hai năm trôi qua, tính cách của Tiểu Bạch hình như cũng có thay đổi đôi chút.
Lâm Lăng rất tò mò, thế là liên thông thị giác với đám Công Phu Tiểu Dăng.
Trong thoáng chốc, hình ảnh mấy năm gần đây nhanh chóng khôi phục trong đầu hắn.
Theo quan sát, Lâm Lăng cuối cùng cũng biết quá trình vì sao Tiểu Bạch lại thay đổi từ đơn thuần ít nói dần dần biến thành nói nhiều như pháo rang như vậy.
Trong hình ảnh, thấy đám Công Phu Tiểu Dăng, Hỏa Lân Hổ cùng Lang Chu đều giống như thủ vệ, trung thành canh giữ bên cạnh hắn.
Mới đầu Tiểu Bạch cũng làm vậy.
Nhưng dần dần, bị phong bế bên trong thạch thất như thế này, Tiểu Bạch cũng có chút nhàm chán, luôn tìm đám Hỏa Lân Hổ nói chuyện, thậm chí chơi đùa.
Nhưng Công Phu Tiểu Dăng bọn chúng trước giờ chưa từng để ý tới nó, nhưng điều đó lại càng khiến Tiểu Bạch nói càng hăng hái hơn.
Cứ như vậy, Tiểu Bạch nói càng ngày càng nhiều, luyện thành bản lĩnh nói chuyện như pháo.
Hơn nữa, có lẽ do nó là linh thú, cho nên trong thời gian hai năm, mặc dù Tiểu Bạch không có tu luyện gì, nhưng thực lực của nó vẫn tăng trưởng.
Cho tới hôm nay, chiến lực của Tiểu Bạch, đã có thể so được với cấp bậc của ma thú cấp 8.
Có điều, làm một ‘Độc Giác Long Viên’ hung thú viễn cổ, tiềm lực của nó vẫn còn có thời gian để trưởng thành.
“Đi thôi, chúng ta cần phải trở về.”
Lâm Lăng duỗi chân tay lại chút, gân cốt trên người ngay lập tức truyền đến tiếng vang răng rắc.
Đồng thời quần áo trên người hắn cũng rơi xuống từng mảng bụi bặm
“Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh.”
Sau khi Lâm Lăng bước đi, phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh của cơ quan.
Trong lòng Lâm Lăng trầm xuống, bỗng dưng nhìn lại.
Thấy bốn con Phù Khôi Thạch Thú kia, bắt đầu động đậy, hơn nữa còn đang đi đến phía hắn!
Thần sắc Lâm Lăng ngay tức khắc trở nên căng thẳng, cơ quan không phải được phá giải rồi sao?
Phù Khôi Thạch Thú này sao còn có thể động đậy được chứ?
Tuy rằng thực lực hiện tại của hắn tăng lên không ít, nhưng đối mặt với bốn Phù Khôi Thạch Thú cường giả cấp 9 một lúc, vẫn vô cùng áp lực.
Đám Tiểu Bạch cùng Hỏa Lân Hổ, lập tức xúm lại xung quanh Lâm Lăng, ánh mắt cảnh giác nhìn Phù Khôi Thạch Thú.
Nhưng mà, theo từng bước chân dừng lại của Lâm Lăng, bốn Phù Khôi Thạch Thú đó cũng đột nhiên đứng yên bất động.
Hành vi như vậy, thật ra khá giống với đang đi theo sau bảo vệ.
“Chẳng lẽ là……”
Trong lòng Lâm Lăng hơi căng thẳng, dường như đoán ra được điều gì.
Ngay lập tức hắn thử phóng ra bốn linh thức, phóng về phía Phù Khôi Thạch Thú.
Xoẹt, xoẹt!!
Dường như không hề ngăn lại, còn đang hình thành sợi dây liên kết với linh thức nữa.
“Ngồi xuống.”
Lâm Lăng thử ra lệnh.
Rầm rầm rầm!!
Thoáng chốc, bốn Phù Khôi Thạch Thú không có chút nào chậm trễ, cái cơ thể nặng nề kia đều đồng loạt ngồi xuống, phát ra những âm thanh to lớn.
“Quả nhiên là như thế!”
Sau khi xác định suy nghĩ trong lòng, sắc mặt Lâm Lăng tức khắc dâng lên một sự vui vẻ.
Bởi vì, thì ra bốn Phù Khôi Thạch Thú lại chịu sự điều khiển của Linh Anh, mà hiện giờ Linh Anh đang hợp lại một thể với Lâm Lăng, cho nên chủ nhân của chúng cũng tự nhiên thay đổi thành hắn.
Không thể tưởng tượng được, còn có cái thu hoạch ngoài ý muốn này!
Có điều rất nhanh sau đó, Lâm Lăng bình tĩnh lại.
Hắn không hiểu cách chế luyện Phù Khôi thế nào, nhưng cũng biết được, cái thứ gọi là Phù Khôi này cực kỳ đốt tiền.
Chúng nó sở dĩ có thể hoạt động với phát ra công kích mạnh mẽ như thế, đơn giản là có năng lượng trong trung tâm cơ thể. Giống như máy móc ở kiếp trước, nếu hết pin thì phải nạp điện.
Trong lòng hắn thoáng nghĩ lại, Lâm Lăng vận dụng linh thức kiểm tra kĩ kết cấu bên trong bốn Phù Khôi này, hắn phát hiện trung tâm năng lượng của chúng nó còn sót lại một phần ba.
Lâm Lăng thử đổ hơn một trăm Linh Dương Thạch còn lại trong túi trữ vật ra, rút ra năng lượng quán chú cho một trong những Phù Khôi Thạch Thú đó.
Nhưng mà, hơn một trăm Linh Dương Thạch lại giống như đem muối bỏ biển, bổ sung loại năng lượng đó cũng chỉ tăng lên một chút ít.
Có thể coi rằng, Phù Khôi Thạch Thú có thể so với cường giả cấp 9 này, mỗi lần khởi động phải cần số Linh Dương Thạch khổng lồ.
Chỉ sợ ít nhất cũng phải dùng đến con số hàng vạn.
Nếu không phải là người giàu có, đúng là không kham nổi thật.
Nghĩ vậy, linh thức của Lâm Lăng khẽ biến động, trực tiếp đóng lại năng lượng của bốn Phù Khôi Thạch Thú này, thu hết tất cả bọn chúng vào bên trong túi trữ vật.
Thứ đốt tiền như này, vẫn nên cất đi vào thời khắc quan trọng hẵng khởi động.
Rồi sau đó, Lâm Lăng không dừng lại nữa, mang theo đám Tiểu Bạch, trực tiếp đi ra khỏi cổng thạch thất bao vây từng tầng ánh sáng.
Đi đến chỗ vách tường kim loại, Lâm Lăng ấn chốt mở trong vách.
Rầm!
Thoáng chốc, tiếng bức tường kim loại mở ra, bắt đầu chậm rãi dâng lên.
Nhưng mà kế tiếp, một màn xuất hiện trước mắt khiến Lâm Lăng nhịn không được hít hà một hơi.
Thấy trong thông đạo có rất nhiều thằn lằn dữ tợn, diện mạo đáng sợ.
Những con thằn lằn đó, cơ thể khoảng chừng 4 mét, cả người có lân giáp màu tím thô dày, lóe lên ánh điện lập lòe.
Ma thú cấp 6, Thằn Lằn Lôi Đình.
Hiển nhiên, hai năm trước, khi cổ mộ bị nổ tung, nơi này đã trở thành sào huyệt của Thằn Lằn Lôi Đình rồi!
Mà nhìn thấy con người đột nhiên xuất hiện, đám Thằn Lằn Lôi Đình kia cũng xuất hiện sự hoảng sợ rõ ràng.
Chợt tất thảy bọn chúng đứng lên, ánh mắt u ám màu lục, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
“Tiểu Hổ, lao ra đi!”
Lập tức, Lâm Lăng trực tiếp nhảy lên lưng Hỏa Lân Hổ, cưỡi nó mạnh mẽ giẫm đạp ra ngoài.
Đối mặt với đàn Thằn Lằn Lôi Đình số lượng lớn như vậy, đám Tiểu Bạch đã buông lỏng gân cốt bấy lâu nay lại được một phen phấn khởi.
Uỳnh uỳnh uỳnh……!!!
Trong chốc lát, cuộc chiến trong thông đạo bắt đầu khai hỏa.