Trần Tấn khẽ nhún vai, hắn ta bình tĩnh nói: “Sau khi quay trở về tông môn, sau đó ta lại đi rèn luyện ở bên ngoài.”
“Cho nên về chuyện sứ giả của tháp Thông Thiên có tới Cửu Huyền Tông hay không thì ta cũng không biết.”
Trước đó, Trần Tấn đã có chuẩn bị nên hắn ta nói rất rõ ràng và rành mạch. Lấy lùi làm tiến khiến cho Lạc Hằng không thể tìm ra lỗi sai.
“Ồ?”
Nghe vậy, sắc mặt của Lạc Hằng hơi nghiêm nghị, hắn ta không nhịn được hỏi: “Vậy thì tại sao gần đây ngươi lại xuất hiện ở lãnh địa Cuồng tộc? Hơn nữa lại còn trợ giúp vị thành chủ Thiên La này thống nhất Cuồng tộc?”
Trong khi nói chuyện, rốt cuộc hắn ta cũng đảo mắt tới chỗ Lâm Lăng. Khi nhìn thấy Lâm Lăng, ánh mắt hắn ta lộ ra vẻ dữ tợn và toàn thân bắt đầu trở nên cuồng dã.
“Trần Tấn đệ là một võ tu nhân loại rất trọng tình trọng nghĩa. Kể từ khi kết bạn với nhau lần trước, biết ta gặp phải khó khăn nên đã ra tay giúp đỡ.”
Lúc này, Lâm Lăng cũng cười và lên tiếng hóa giải vấn đề này.
“Không biết các hạ lần này tới Cuồng Thần điện của ta làm gì?”
Ngay sau đó, Lâm Lăng ngừng cười rồi hỏi ngược lại.
“Ta với Trần huynh là bạn cũ nên khi nghe nói hắn đang ở Cuồng Thần điện, ta lập tức tới đây.”
Lạc Hằng cười nói: “Không biết ‘Lâm Thiên’ huynh có ở đây hay không?”
Nghe vậy, Lâm Lăng hơi sững sờ.
Quả nhiên lần này mục đích hắn ta tới đây không hề đơn giản!
“Không có, sau khi cuộc thi Thiên Tư Bảng chủng tộc diễn ra vào ba năm trước, hắn bị tộc Thiên Ma tập kích, kể từ đó đã mất tin tức.”
Trần Tấn không chút do dự lắc đầu, lạnh lùng nói: “Còn ta, lý do ta đi ra ngoài rèn luyện một phần cũng chính là vì muốn đi tìm hắn.”
“Thế nhưng thật đáng tiếc, suốt ba năm nay hắn như thể đã biến mất khỏi thế giới này, ta không tìm ra chút manh mối nào.”
“Giá như lúc đó ta mạnh hơn thì ta đã có thể ngăn cản đám tộc Thiên Ma đuổi giết Lâm Thiên!”
Nói xong câu cuối cùng, Trần Tấn khẽ than một tiếng, trong mắt ẩn chứa sự tức giận. Vẻ mặt đó như thể vì tộc Thiên Ma đã khiến cho Lâm Lăng mất tích nên lần này hắn ta mới lựa chọn trợ giúp Cuồng tộc trả thù Thiên Ma mười cánh. Toàn bộ quá trình câu sau hỗ trợ câu trước, hoàn toàn không hề nghe ra một chút lỗ hổng nào.
“Thật không? Nếu thật sự như vậy thì thật đáng tiếc…”
Lạc Hằng cau mày, hắn ta lẩm bẩm một mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!