Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đỉnh Cấp Sát Thủ - Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp (FULL)

Vào đêm hôm đó.

Sau khi các phe phái thế lực trong đế đô thu được tin Lâm Lăng trở về, tuy cũng tạo nên dao động không nhỏ, nhưng khi biết được hiện giờ Lâm Lăng chỉ có tu vi chiến sĩ cấp 6 thì họ cũng không để ý nhiều, vẫn hành động theo kế hoạch.

Theo bọn họ thấy, mặc dù một võ giả cấp 6 có được thiên phú võ đạo tiềm lực cực lớn, nhưng tu vi hiện giờ của hắn hoàn toàn là cánh chim không gió (1).

(1) Ý chỉ người còn trẻ, chưa trải nhiều, chưa quen hoặc chưa có đủ sức mạnh.

Trong cơn sóng gió quyền thế này, hắn căn bản không thể tạo ra gợn sóng gì lớn.

Cho nên tất cả thế lực cũng không phái bất thủ hạ nào đến mượn sức Lâm Lăng, tránh để làm rối kế hoạch vốn có. Bọn họ đều cực kỳ ăn ý, lựa chọn bình tĩnh lại, họ đều đang đợi ngày lễ quốc gia vào tháng sau.
Mà lúc này, Lâm Lăng không bị ai quấy rầy đang ở tửu lâu Phủ Tỉnh Hiên, vui sướng mà uống rượu tâm sự với bọn Tần Vũ.

“Ta nói này lão đại, rốt cục mấy năm nay hu ở dãy núi Ma Thú ynh rèn luyện như thế nào vậy?” Tần Vũ buông chén rượu, đưa mắt nhìn về phía Lâm Lăng, tò mò dò hỏi.

Hai người Lôi Mông, Cổ Vân Nhạc cũng nhìn Lâm Lăng, cảm thấy rất tò mò. Dù sao lúc ấy ba người bọn họ từng cùng nhau tiến đến dãy núi Ma Thú tìm kiếm Lâm Lăng. Nhưng khi càng tiến sâu vào đó thì ma thú họ gặp phải cũng càng ngày càng hung hãn.

Cho dù ba người bọn họ liên thủ, nhưng muốn sinh tồn trong đó cũng rất gian nan, cuối cùng kiên trì được hai tháng thì họ đành phải rút lui.

Bởi vì diện tích của dãy núi Ma Thú thật sự quá rộng lớn, cho dù không có ma thú tập kích thì muốn tìm khắp mỗi một góc trong đó cũng cần đến năm năm mười năm mới làm được.
Nhưng Lâm Lăng có thể một mình tồn tại trong hoàn cảnh hung hiểm như vậy đến hai năm, điều này không khỏi làm bọn họ cảm thấy kính nể và tò mò.

“Không có gì, may mắn mà thôi.” Lâm Lăng cười khẽ, sau đó nốc một hơi uống cạn rượu đỏ trong chén.

Tuy rằng tin tức cổ mộ là Tần Vũ báo cho hắn biết, nhưng Lâm Lăng cũng không muốn nói nhiều về những chuyện xảy ra trong đó.

Không phải là Lâm Lăng không tin bọn Tần Vũ, bởi vì nếu thật sự muốn giải thích thì hắn không biết phải nói từ đâu.

Cho nên, chi bằng tùy tiện nói hai câu cho xong, sau đó bỏ qua đề tài này.

“May mắn?” Nghe vậy, Tần Vũ ngẩn ra, chợt cảm khái một câu: “Vậy huynh thật là con trai của thần may mắn đấy.”

Hắn nhớ mang máng, lúc ấy khi vừa bước vào dãy núi Ma Thú với bọn Lôi Mông, họ đã gặp phải một đàn sói Tật Phong, tình huống nguy hiểm trùng trùng. Cũng may họ đều có căn cơ không tồi, phối hợp với nhau cũng thành công thoát khỏi sự bao vây của bầy sói.
Bọn họ căn bản không có cái gọi là may mắn, hoàn toàn là dùng chiến lực thật sự để mở ra một con đường máu.

“Đúng rồi, lần này trở về, sao không thấy Viêm Tâm Nguyệt đâu, nàng trở về hoàng cung rồi sao?” Thấy vẻ mặt hứng thú bừng bừng của bọn Tần Vũ, Lâm Lăng lập tức nói sang chuyện khác.

Nghe vậy, Tần Vũ lắc đầu, ý cười trên mặt dần dần lụi tàn.

Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc cũng lập tức im lặng, chỉ lo cúi đầu uống rượu.

“Làm sao vậy?” Lâm Lăng nhìn ba người, không khỏi cảm thấy quái dị, nghi ngờ hỏi.

“Viêm Thần đã dặn là tốt nhất đừng nói chuyện kia ra ngoài.” Tần Vũ hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Nhưng lão đại là người một nhà, nói cho huynh biết cũng không sao.”

“Thật ra sau nửa năm huynh mất tích, vì ký kết hiệp nghị ngưng chiến với đế quốc Tinh Vũ nên Viêm Vương tiếp nhận yêu cầu của đối phương, áp dụng liên hôn chính trị.”
“Ông ta muốn gả Tiểu Nguyệt cho Vương gia của đế quốc Tinh Vũ!”

Nói đến này, trong mắt Tần Vũ hiện lên một tia tức giận, hắn nói: “Nếu đối phương là người trẻ tuổi thì thôi, nhưng đó lại là một lão già hơn sáu mươi tuổi!”

“Nếu Tiểu Nguyệt bị gả qua thì nhất định sẽ trở thành đồ chơi của lão già kia, sẽ bị tùy tiện chà đạp!!”

Nghe thấy lời này, Lâm Lăng nhăn mày lại.

Tuy Viêm Tâm Nguyệt là công chúa, có thân phận cao quý. Nhưng trong khoảng thời gian quen biết trước kia, quan hệ giữa Lâm Lăng và nàng chưa từng vì chênh lệch thân phận mà có ngăn cách, hai bên cũng xem như bạn bè khá thân.

Cho nên lúc này, nghe thấy lời kể lại của Tần Vũ thì trái tim Lâm Lăng cũng trở nên nặng trĩu!

“Vậy Tiểu Nguyệt nàng... Có từ chối không?” Giọng nói của Lâm Lăng trầm thấp đi vài phần.
Tần Vũ bất đắc dĩ cười, thở dài và nói: “Thân là công chúa trong nhà đế vương, có một số việc không đến phiên nàng tự làm chủ.”

“Nhưng cũng may, Tiểu Nguyệt luôn không chịu khuất phục trước cường quyền của Viêm Vương, đêm trước ngày đính hôn, nàng chạy ra khỏi hoàng cung nhờ sự trợ giúp âm thầm của Viêm Thần.”

Ý cười nở ra trên khóe miệng Tần Vũ, hắn vui mừng nói: “Nghe nói sau đó Tiểu Nguyệt đã bái một vị nữ sư phụ rất mạnh, cũng đi theo ngài ấy rời khỏi vương triều Đại Viêm.”

Vẻ mặt Lâm Lăng hơi rung động. Đi theo một sư phụ cao thủ hoàn toàn là lựa chọn không tồi đối với tình hình lúc ấy của Viêm Tâm Nguyệt.

“Đúng rồi, còn có một chuyện ta không biết có nên nói ra không, nhưng trước khi Viêm Tâm Nguyệt rời đi có nói với ta.” Lúc này, Tần Vũ nhếch miệng cười, nhìn Lâm Lăng mà nói.
“Hả?” Lâm Lăng nhìn vẻ mặt kỳ quái của Tần Vũ, không khỏi có chút tò mò.

Sau khi Tần Vũ uống xong một chén rượu, hắn cũng không úp úp mở mở nữa.

Sau đó hắn học giọng điệu trước kia của Viêm Tâm Nguyệt, nghiêm túc nói: “Người mà Viêm Tâm Nguyệt ta thích là Lâm Lăng, sẽ không gả cho bất kỳ ai khác.”

“Nếu sau này Lâm Lăng trở về, ngươi nói với hắn, ta sẽ luôn chờ hắn...”

Nghe vậy, Lâm Lăng hơi giật mình, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới Viêm Tâm Nguyệt sẽ nói như vậy.

Chỉ thoáng chốc, trong đầu hắn như hiện ra hình ảnh lúc ấy của Viêm Tâm Nguyệt.

Dưới bầu trời đêm đầy sao, một nữ tử có mái tóc dài màu băng xanh lộ ra vẻ mặt vững vàng mà lại kiên định...

“Lão đại, nói thật, ngươi có ý với Tâm Nguyệt tỷ hay không?” Bên cạnh, Cổ Vân Nhạc khẽ nhướng đuôi lông mày lên, mờ ám mà dò hỏi.
Nghe vậy, Lâm Lăng im lặng không nói, chỉ buông chén rượu trong tay xuống.

Trong đầu hắn cũng bắt đầu hiện ra từng hình ảnh khi ở bên cạnh Viêm Tâm Nguyệt trước kia. Thật ra hắn cũng không biết có cảm giác gì với Viêm Tâm Nguyệt, chỉ cảm thấy khi hai người ở bên nhau, cảm giác thật đơn thuần mà lại thoải mái.

Có lẽ là sự thoải mái này khiến hắn đến hiện tại nhớ lại cũng bất giác hiện lên một ý cười trên khóe miệng.

Đúng lúc này, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Ngay sau đó, một người đàn ông đẩy cửa đi vào, người này có diện mạo tuấn tú, giữa mày lộ ra anh khí, đó chính là Tứ hoàng tử Viêm Thần.

Lâm Lăng cũng không giương mắt nhìn, chỉ mượn dùng thị giác của Tứ Bảo để đánh giá Viêm Thần.

Hai năm không gặp, khí chất của Viêm Thần đã có sự thay đổi rõ rệt, trước kia thì xán lạn bảnh bao, hiện giờ có thêm vài phần trầm ổn.
Hình như trải qua sự mài giũa trong trận quyền mưu tính kế này, hắn ta trở nên càng trưởng thành.

“Thần, huynh tới đúng lúc lắm, chúng ta sắp uống hết rượu rồi, lấy chút ngự tửu cung đình của huynh ra đi.” Nhìn thấy Viêm Thần tiến vào, Tần Vũ lập tức không chút khách sáo mà hô to.

Tần Vũ chưa bao giờ băn khoăn về thân phận hoàng tử của Viêm Thần.

“Đúng lúc chỗ của ta còn lại hai bình rượu cống.”

Viêm Thần cười ha hả đi tới, sau đó lấy ra hai bình rượu đóng gói xinh đẹp từ nhẫn không gian, nhìn như rượu đỏ đã lâu năm, xem niên đại thì ít nhất cũng trên cả trăm năm.

“Lâm Lăng, đã lâu không gặp.”

Viêm Thần ngồi vào vị trí, sau đó nhìn về phía Lâm Lăng, mỉm cười và nói: “Thật vui vì ngươi có thể bình an trở về.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt hắn ta cũng đang đánh giá Lâm Lăng.
Rất thâm sâu, trầm ổn, tang thương...

Chỉ nhìn một cái mà Viêm Thần đã rất kinh ngạc. Hắn ta không biết mấy năm nay rốt cục Lâm Lăng đã trải qua chuyện gì, nhưng lại cảm thấy người này thay đổi không ít.

Đặc biệt là cặp mắt kia, tuy vẫn giống như trước đây, nhưng mơ hồ có cái đó rất khác biệt.

Nếu cẩn thận quan sát, ánh mắt thâm thúy kia lộ ra sự tang thương vô tận, khó có thể nhìn thấu được.

“Ngươi tới trễ nhất, nên tự phạt ba chén.” Lâm Lăng biết Viêm Thần đang đánh giá chính mình nên cố ý dời sự chú ý của đối phương đi.

Nghe vậy, Viêm Thần hơi giật mình, sau đó tiêu sái cười.

“Được.”

Nói xong, hắn ta lập tức nâng bình rượu lên, đổ ba chén cho mình, sau đó tự uống.

Hành động của hắn ta rất sảng khoái, đối xử với Lâm Lăng tương tự như Tần Vũ, không có chút cao ngạo nào vì thân phận hoàng tử.
Sau đó, mọi người dần nói về đủ loại đề tài, nhưng cũng không bàn về chuyện gì mẫn cảm có liên quan đến triều chính.

Nhưng khi tiệc rượu sắp kết thúc, Viêm Thần lại đột nhiên phát ra lời mời với Lâm Lăng: “Lâm Lăng, tháng sau là lễ mừng được tổ chức mười năm một lần của vương triều Đại Viêm chúng ta.”

Viêm Thần nhìn Lâm Lăng và hai người Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc, chân thành mỉm cười và nói: “Nếu các ngươi có hứng thú thì có thể cùng Tần Vũ đến hoàng cung tham quan.”

Lễ quốc khánh sao?

Nghe vậy, Lâm Lăng hơi dao động, trên đường trở về, hắn từng nhìn thấy một ít khẩu hiệu tuyên truyền trên đường phố các thành thị. Mười năm mới tổ chức một lần, không khó tưởng tượng lúc đó sẽ là cảnh tượng như thế nào, nhất định sẽ cực kỳ long trọng và náo nhiệt.
“Lão đại đi thì chúng ta sẽ đi.” Cổ Vân Nhạc nhếch miệng cười, hiển nhiên rất có hứng thú.

Lôi Mông im lặng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Vậy tốt, đến lúc đó có rảnh chúng ta cùng đi xem náo nhiệt.” Lâm Lăng gật đầu mỉm cười, cũng không từ chối lời mời của Viêm Thần.

Nhưng trong ánh mắt Tần Vũ bên cạnh lại hiện lên một tia sáng khó hiểu. Hắn nhìn Viêm Thần đối diện, mơ hồ cảm thấy chỉ sợ hắn ta mời bọn Lâm Lăng cũng không phải đơn giản là tham quan lễ mừng.

Dù sao căn cứ vào tình báo, có lẽ Đại hoàng tử Viêm Bằng sẽ có hành động gì vào ngày đó.

Nhưng hiện tại, Viêm Thần lại lên tiếng mời.

Chẳng lẽ hắn ta cũng đã tính cả lão đại họ vào kế hoạch rồi sao?

Nghĩ vậy, Tần Vũ im lặng đi, không thể đoán được rốt cục Viêm Thần có dụng ý gì. Mà làm người nối nghiệp đời tiếp theo của phủ tướng quân, nhiệm vụ của hắn là phụ tá Viêm Thần, cho nên dù Tứ hoàng tử có sách lược gì thì hắn cũng không tiện nói nhiều.
Sau đó, mọi người rượu đủ cơm no xong thì tính tiền rồi rời khỏi tửu lầu.

Trong bóng đêm, bốn huynh đệ bọn Lâm Lăng đi song song đến khu ký túc xá năm ba hiện giờ.

“Này, mọi người.” Trên đường đi, Tần Vũ đột nhiên mở miệng nói: “Lễ quốc khánh tháng sau có thể không đến thì đừng đến.”

Nghe thấy lời này, Lâm Lăng khẽ nhướng mày.

“Lão nhị, ngươi nói cái gì vậy?” Cổ Vân Nhạc hơi ngơ ra, cũng cảm thấy kinh ngạc vì lời này của Tần Vũ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Vũ, Cổ Vân Nhạc biết hắn cũng không phải đang nói giỡn.

Mà bên cạnh, Lôi Mông vẫn duy trì im lặng, hình như biết được ẩn tình gì, sắc mặt hiện ra chút do dự. Nhưng lúc này là đêm tối, chút thay đổi trên nét mặt hắn cũng không bị đám người Lâm Lăng phát hiện.

“Tóm lại, tốt nhất các ngươi đừng đi, chúng ta là huynh đệ, ta chỉ có thể lộ ra như thế.” Tần Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, thấy cũng không có ai khác nên mới hạ giọng mà nói.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tần Vũ, Lâm Lăng nhăn mày lại. Tuy Tần Vũ chưa nói rõ, nhưng không khó đoán ra là ngày tổ chức lễ quốc khánh nhất định sẽ có chuyện không tốt gì đó diễn ra.

Mà lời cảnh báo này là không muốn để bọn họ bị cuốn vào trong đó.

“Có chuyện gì thì về ký túc xá trước rồi bàn lại.”

Bởi vì lúc này đang ở bên ngoài, Lâm Lăng biết Tần Vũ có chuyện khó nói nên cũng không nhiều lời.

Cứ như vậy, bốn người vẫn giữ im lặng, ai cũng mang đầy tâm sự mà trở lại ký túc xá.

“Tứ Bảo, đi lên nóc nhà canh chừng đi.” Trong lòng Lâm Lăng khẽ dao động, âm thầm ra lệnh.

Anh vũ Tứ Bảo lập tức bay vút ra từ cửa sổ, sau đó đứng trên nóc nhà.

đôi mắt nhạy bén của nó như cameras quét qua khắp nơi, cho dù là động tĩnh nào cũng hiện ra trong đầu Lâm Lăng.
Trong phòng, bốn người ngồi đối diện nhau.

“Thật ra ta cũng không muốn biết quá nhiều về những chuyện nhạy cảm liên quan đến chính quyền hoàng thất.” Lâm Lăng nhìn chằm chằm vào Tần Vũ, nghiêm túc hỏi: “Ta chỉ muốn biết, đến lúc đó ngươi có gặp phiền phức hay không?”

Nghe vậy, Tần Vũ hơi giật mình, sao lại không nghe ra hàm ý trong lời nói của Lâm Lăng.

“Tần gia chúng ta tay nắm trọng binh trong triều, lão cha là võ giả cấp 9, thủ hạ là cường giả nhiều như mây, sao ta có thể gặp phiền phức.” Tần Vũ xua tay cười, tự tin nói: “Huống chi ta cũng không phải ăn chay.”

Nghe vậy, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh dị.

Không ngờ lão cha của Tần Vũ có thực lực mạnh như vậy, có phụ thân mạnh như thế cộng thêm căn cơ hùng mạnh của phủ tướng quân, đúng là sẽ không có phiền phức bao nhiêu.
Nghe vậy, Lâm Lăng cũng hơi yên tâm.

“Nếu ngươi đã nói như vậy, thế thì tháng sau chúng ta sẽ không đến hoàng cung xem náo nhiệt.” Lâm Lăng gật đầu cười và nói.

Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc cũng ngầm hiểu mà gật đầu.

Nhìn thấy bọn Lâm Lăng chịu nghe, Tần Vũ lập tức vui vẻ. Lúc trước khi bốn người kết bái với nhau, tuy nói có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia, nhưng hắn không hy vọng vì chuyện của mình mà đưa tới họa sát thân cho các huynh đệ.

Trong trận tranh đoạt hoàng quyền này, không ai có thể thật sự tự bảo vệ được mình.

Sau đó, Lâm Lăng rửa mặt đơn giản một hồi rồi tiến vào phòng ngủ nghỉ tạm.

Nằm trên chiếc giường mềm mại, Lâm Lăng cảm thấy vô cùng thoải mái, trải qua hai năm, cuối cùng hắn cũng có cái giường để được ngủ ngon.

Hả?!

Nhưng rất nhanh, Lâm Lăng đột nhiên đứng bật dậy, lộ ra vẻ mặt cảnh giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bởi vì ngay vừa rồi, Tứ Bảo phụ trách theo dõi trên nóc nhà phát hiện có một bóng đen đang lặng lẽ tới gần phòng ngủ của hắn, thân pháp ẩn núp của bóng đen kia cực kỳ cao siêu, hiển nhiên là một thích khách.

“Lão đại, có chuyện gì sao?” Móng vuốt trên hai tay Tiểu Bạch hiện ra ánh sắc lạnh, cũng bắt đầu đề phòng.

“Ngươi nằm xuống đừng nhúc nhích, làm bộ đang ngủ.”

Nghe Lâm Lăng dặn dò, Tiểu Bạch lập tức làm theo.

“Chẳng lẽ có người muốn ám sát ta?”

Ánh mắt Lâm Lăng thật lạnh lùng, lại cảm thấy không phù hợp với lẽ thường.

Hắn vừa trở về, theo lý thuyết còn chưa đắc tội với người nào mới đúng, sao lại bị thích khách theo dõi?

Lâm Lăng âm thầm suy đoán, đồng thời làm ra điệu bộ nằm xuống giường lần nữa. Linh lực trong thân thể hắn cũng lập tức vận chuyển, vận sức chờ phát động vào bất cứ lúc nào!
Vèo ——!

Quả nhiên, như Lâm Lăng đã suy đoán, khi bóng đen kia tới gần cửa sổ phòng ngủ thì không lập tức động thủ, một ánh mắt lạnh lẽo như băng xuyên qua khe hở cửa sổ, quan sát tình hình trong phòng...

Nhấn Mở Bình Luận